Miêu Miêu Omega Xuyên Đến Thế Giới Bình Thường - Chương 31

Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:24:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí đột nhiên im lặng, Dụ Hữu dường như mất hết khả năng phản ứng. Đôi mắt mèo tròn xoe, đôi môi cũng ngơ ngác hé mở.

Giang Tuân Chu thúc giục, đáy mắt chứa đựng ý , kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của .

"Thế... thế thì lắm."

Mặt Dụ Hữu đỏ bừng, đùi Giang Tuân Chu bồn chồn cựa quậy, chút căng thẳng, đang gì nữa: "Anh, là fan 'kim chủ' của ? Nếu chuyện truyền ngoài, chẳng sẽ trở thành 'ngủ với fan' ?"

Giang Tuân Chu ngờ trả lời như , ngỡ ngàng hai giây bờ vai khẽ run lên vì .

Dụ Hữu đến lúng túng, hai tai cũng đỏ bừng: " Em đạo đức nghề nghiệp."

"Trước đây chúng ngủ với nhiều như , đổi một phận, từ fan 'kim chủ' biến thành fan 'ông xã' ?"

Giọng Giang Tuân Chu thong dong, ý trong mắt càng đậm: "Hơn nữa đều chúng sắp đính hôn, em ngủ với thì gọi là 'ngủ với fan', mà là danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý."

Bàn tay đỡ eo Dụ Hữu, như : "Vả , ngủ với nhiều như , bảo bối, em phụ bạc , chịu trách nhiệm chứ?"

"Sao gọi là phụ bạc chứ?" Dụ Hữu đột nhiên chụp mũ, cuống lên đến mức âm lượng cũng tăng cao, "Chúng ký hợp đồng, ngay từ đầu rõ ràng mà..."

" ký hợp đồng." Giang Tuân Chu thản nhiên thừa nhận, " bây giờ đổi ý ."

Trợ lý Vạn gõ cửa từ bên ngoài: "Giang tổng, lễ phục của Dụ đến ạ."

Giang Tuân Chu vỗ vỗ m.ô.n.g Dụ Hữu: "Bảo bối, lấy quần áo."

Dụ Hữu suýt nữa thì nhảy dựng lên, lòng nóng như lửa đốt nhanh chóng trốn sang một bên. Chờ Giang Tuân Chu mở cửa lấy lễ phục , thấy Dụ Hữu đang co ro ở một góc sofa, cảnh giác , hai bàn chân trắng tuyết co gần .

Giang Tuân Chu nghi hoặc: "Sao ?"

Mặt Dụ Hữu đỏ như tôm luộc, lấy hết can đảm hỏi: "Anh... chỉ vì lên giường với em, nên mới như ?"

Nếu thì tại cứ vỗ m.ô.n.g ? Rõ ràng là ý đồ với m.ô.n.g của !

Những gì đang nghĩ gần như đều hiện hết lên mặt, Giang Tuân Chu hiểu?

"Chỉ vì lên giường với em thôi ?"

Giang Tuân Chu lặp câu .

Vừa nãy chỉ là tiện tay vỗ một cái, bây giờ thực sự ấn thiếu niên lên đùi , vỗ m.ô.n.g thật mạnh để dạy dỗ một trận.

"Lần lên giường với em, uống canh bổ ít nhất một tuần mới hồi phục . Em nghĩ tỏ tình là để lên giường với em ? Anh thích em, là thích uống mấy thứ canh bổ đó?"

Giang Tuân Chu đặt lễ phục sang một bên, sải bước đến mặt Dụ Hữu, bắt lấy nào đó đang thấy tình hình định chạy, chế trụ eo, trực tiếp khóa lòng.

"Anh cho , vất vả như ?" Dụ Hữu vô cùng chột , ánh mắt né tránh, nhưng vẫn quên cứng miệng: "Lỡ như chính là thích uống canh bổ..."

Giang Tuân Chu xong tức đến , vỗ m.ô.n.g Dụ Hữu một cái. Lực hề nhỏ, "bốp" một tiếng vang lên trong phòng đặc biệt rõ ràng.

Mặt Dụ Hữu nóng bừng, ôm lấy m.ô.n.g trốn về phía , hổ đến mức suýt ngất xỉu: "Anh...!"

", chính là thích uống canh bổ."

Trong mắt Giang Tuân Chu dường như ngọn lửa đang cháy, nghiến răng : "Đến tối chúng sẽ thảo luận thật kỹ... xem rốt cuộc thích uống thứ canh bổ đến mức nào."

Đèn cảnh báo nguy hiểm trong đầu Dụ Hữu "vù vù" vang lên.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: "Giang tổng, cơm trưa mang đến ."

Dụ Hữu ngẩn : "... Anh vẫn ăn cơm ?"

Giang Tuân Chu gì, buông , mở cửa.

Trợ lý Vạn gọi một tiếng "Giang tổng", nghiêng để mấy hầu mang cơm , quên nhắc nhở: "Giang đổng bảo , muộn nhất hai giờ trang điểm xong, nếu sẽ kịp nghi thức."

Giang Tuân Chu gật đầu: " ."

Một hồi vật lộn là một giờ chiều, Giang Tuân Chu xuống cầm đũa, ăn qua loa một chút. Dụ Hữu do dự, rón rén đến, nhỏ giọng hỏi: "... Anh vì tìm , ăn cơm ?"

Cậu về vùi đầu ăn như gió cuốn mây tan, sớm chừa một chút cho Giang Tuân Chu.

"Không tìm thấy em, lấy tâm trí mà ăn gì?"

Giang Tuân Chu nhéo má Dụ Hữu, giọng mang theo ý : "Em đồ , lát nữa sẽ đội ngũ trang điểm đến tạo hình cho em."

Dụ Hữu "ừ" một tiếng, nghĩ đến chuyện gì, vội vàng : "Chồng ơi, chiếc vòng tay hoa diên vĩ của em vẫn còn ở trong phòng của kẻ bắt cóc! Lúc đó em sợ chạy mất bằng chứng chứng minh từng trói ở đó, nên nhét chiếc vòng tay khe sofa."

Giang Tuân Chu : "Đưa tay đây."

Dụ Hữu lập tức hiểu , mắt sáng lấp lánh, đưa cổ tay mặt Giang Tuân Chu.

Một cảm giác lạnh lẽo quen thuộc dừng cổ tay, kim cương diên vĩ lấp lánh ánh sáng. Giang Tuân Chu cúi đầu, một nữa cài chiếc vòng tay hoa diên vĩ cổ tay mảnh khảnh của Dụ Hữu, cong môi : "Bên trong máy định vị, đừng mất nữa, ?"

"Có máy định vị ạ?"

Dụ Hữu sững sờ, nghĩ . Bố Giang Tuân Chu từng gặp t.a.i n.ạ.n xe vì tranh giành quyền lực trong tập đoàn, phận của bây giờ là bạn đời của Giang Tuân Chu, mức độ nguy hiểm cũng cao, vòng tay gắn máy định vị là chuyện bình thường.

"Biết ." Dụ Hữu ngoan ngoãn gật đầu, "Lần sẽ mất nữa."

Vẻ mặt Giang Tuân Chu trở nên dịu dàng, thấp giọng khen một câu: "Bảo bối ngoan."

Dụ Hữu cảm giác khuôn mặt hạ nhiệt độ bắt đầu nóng lên, vội vàng : "Em đồ đây."

Cậu cầm bộ lễ phục của , phòng tắm . Khi , đội ngũ trang điểm cũng đến, vây quanh Dụ Hữu.

Giang Tuân Chu nhường phòng cho Dụ Hữu, chuyển sang phòng trai để đồ và trang điểm.

Đội ngũ trang điểm tiếp xúc với Dụ Hữu nhiều , họ chúc mừng : "Tiểu Dụ hôm nay đính hôn với Giang tổng ! Vui ?"

Vui ?

Dụ Hữu cọ cọ ngón tay, ánh mắt trêu chọc xung quanh, cuối cùng cũng cảm nhận một chút chân thật về chuyện đính hôn , bắt đầu trở nên lo lắng. rõ ràng đính hôn là đồng ý theo hợp đồng, chứ thật lòng.

Dụ Hữu thấp thỏm : "Vui... chứ?"

Cậu vây , xong trang điểm, lúc gặp Giang Minh Nghiên đến xem náo nhiệt.

Giang Minh Nghiên hai mắt sáng rỡ: "Oa! Tiểu Ngư bảo bối, tạo hình của quá !"

"Thật ?"

Dụ Hữu khen nên chút ngượng ngùng.

Khuôn mặt thiếu niên nhỏ nhắn, môi hồng răng trắng, sợi tóc mềm mại. Chuyên gia tạo hình đặc biệt chọn nhuộm vài sợi màu xanh lam, tôn lên vẻ tinh xảo của khuôn mặt. Bộ lễ phục màu trắng tuyết ôm sát vóc dáng cao gầy, eo thon chân dài, bông hồng xanh lam cài n.g.ự.c điểm nhấn, như một tiểu hoàng t.ử bước từ trong tranh vẽ.

"Chắc chắn !" Giang Minh Nghiên chút do dự , "Anh tớ thấy , đảm bảo sẽ mê hoặc đến nổi!"

Một mặt Dụ Hữu cảm thấy Giang Minh Nghiên quá khoa trương, một mặt nhịn mơ hồ mong chờ phản ứng của Giang Tuân Chu khi thấy .

Đang chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân.

Người đàn ông cao lớn, dáng vẻ oai vệ mặc bộ lễ phục màu trắng giống hệt xuất hiện ở cửa, n.g.ự.c cũng cài một bông hồng xanh lam. Mái tóc đen vuốt phía , lộ ngũ quan sâu sắc, sắc bén. Đôi mắt đen nhánh của khi thấy Dụ Hữu, gợn lên một làn sóng rung động, mơ hồ phát sáng.

Giang Minh Nghiên nghĩ gì nấy, hì hì hỏi: "Anh ơi! Tiểu Ngư bảo bối ?"

"Đẹp." Giang Tuân Chu gật đầu, ánh mắt rời mà chăm chú Dụ Hữu, "Cái rung động."

Giang Minh Nghiên "a da a da" trêu chọc, xung quanh cũng thiện ý vang.

Không khí quá náo nhiệt, quá chân thật, mặt Dụ Hữu bắt đầu nóng ran, trong lòng nhịn dâng lên một chút vui vẻ và phấn khích vô cùng bí ẩn.

"Bảo bối."

Đáy mắt Giang Tuân Chu chứa đựng ý quyến luyến, bước đến, chìa tay : "Đến lúc nghi thức đính hôn của chúng ."

Dụ Hữu chằm chằm lòng bàn tay rộng lớn của Giang Tuân Chu mấy giây.

"Đây là vì hợp đồng."

Dụ Hữu nhắc nhở chính , đó thoải mái đặt lòng bàn tay tay Giang Tuân Chu, ngẩng mặt lên, cong mắt : "Được thôi, chồng ơi."

Buổi chiều mùa xuân, ánh nắng vàng rực rỡ rơi đầy mặt đất, chiếu lên ấm áp. Trên bãi cỏ xanh tươi, cổng vòm bằng hoa hồng xanh lam và hoa trắng rủ xuống như thác nước, gió nhẹ thổi qua, những cánh hoa mềm mại khẽ lay động.

Những vị khách quý mặc lễ phục tề tựu đông đủ ghế ở hai bên, chờ đợi hai tân nhân lễ đường. Người dẫn chương trình mặc áo đuôi tôm ở phía lời mở đầu.

Chưa đến khoảnh khắc hai chính thức tiến , Giang Tuân Chu nắm tay Dụ Hữu chờ ở lối , thấp giọng hỏi: "Có căng thẳng ?"

Khách khứa nhiều hơn Dụ Hữu tưởng tượng, tim đập loạn xạ như nhảy khỏi lồng ngực, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Không căng thẳng."

Giang Tuân Chu , bàn tay rộng lớn siết c.h.ặ.t t.a.y Dụ Hữu, nhẹ giọng : " thì căng thẳng. Có lẽ là vì mơ về ngày quá nhiều , giờ phút đến , cảm thấy giống như là thật."

Dụ Hữu sững sờ trong giây lát.

"— Bây giờ, xin mời hai vị tân nhân lễ đường!"

Những tràng vỗ tay nhiệt liệt như thủy triều ập đến.

Không cho phép Dụ Hữu suy nghĩ, cũng cho phép một giây do dự.

Cậu cuốn theo dòng về phía , sự chúc phúc và dõi theo của tất cả khách khứa, đầu óc gần như trống rỗng, mất khả năng phản ứng. Cậu như một cái máy, Giang Tuân Chu nắm tay, dẫn về phía . Đi qua tấm t.h.ả.m phủ đầy cánh hoa hồng, qua những bong bóng cầu vồng bay lơ lửng, qua tiếng gió, tiếng reo hò và bản nhạc đám cưới lãng mạn, giữa sự ồn ào náo nhiệt, đến cổng vòm hoa hồng.

Dụ Hữu khẽ ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt Giang Tuân Chu chứa đựng tình cảm dịu dàng, trái tim như khẽ chạm .

Người dẫn chương trình lời dẫn, đưa micro cho Giang Tuân Chu.

Ánh sáng vụn vỡ qua cổng vòm hoa hồng, dừng trong đôi mắt Giang Tuân Chu, dường như ánh sáng dịu dàng lấp lánh.

"Cái từ 'thích' , đây là một sự tồn tại mà thể tưởng tượng ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/chuong-31.html.]

"Tại thấy một cảm thấy đáng yêu, tại lúc nào cũng nghĩ đến , lúc gặp thì nhớ, lúc xa càng nhớ, tại nhịn trêu chọc , chọc ghẹo , mong chờ thấy phản ứng của , tại luôn tìm cớ, hết đến khác tiếp cận ."

Giang Tuân Chu : "Khi nhận đây chính là 'thích', mới một cảm giác bừng tỉnh, tất cả cảm xúc em tác động, đều lý do của nó."

"— Bảo bối, thích em."

Tiếng gió mùa xuân dường như ngừng bên tai thiếu niên, chỉ còn giọng trầm thấp của đàn ông mặt, và tiếng tim đập như tiếng trống dồn dập.

Ánh mắt Giang Tuân Chu quá nóng bỏng, quá chuyên chú, khiến lòng bàn tay Dụ Hữu đổ mồ hôi. Cậu thể phân biệt Giang Tuân Chu đang diễn cho xem theo hợp đồng, là đang thực sự thổ lộ với .

"— Quá sai quy tắc."

Dụ Hữu nhịn rên rỉ trong lòng.

Trong nghi thức đính hôn của hai , thể chạy, cũng thể trốn, chỉ thể đây hết bộ.

"Phần đời còn là một chuyện dài, nhưng vì nghĩ đến em tồn tại, nó cũng bắt đầu trở nên đáng mong đợi."

Môi mỏng của Giang Tuân Chu khẽ cong lên: "Cảm ơn em xuất hiện mắt , bất kể quá khứ, bất kể nguyên do, chỉ , từ nay về , sẽ ở bên cạnh em, với tình yêu trung thành, đổi, với sự tin tưởng vĩnh hằng và lựa chọn kiên định."

"Cho dù thời gian đổi, vẫn nguyện ý tín đồ thành kính của em, fan trung thành, bạn đời vĩnh viễn ở bên cạnh em."

"Trên thế giới sẽ nhiều yêu em, nhưng thề, sẽ là yêu em nhất, mãi mãi yêu em."

"Tiểu Ngư bảo bối, em đồng ý chấp nhận ?"

Đầu óc Dụ Hữu "vù vù" rung động, rõ bất cứ điều gì, sinh một cảm giác choáng váng.

Giang Tuân Chu mặt lộ một chút bất lực nhưng cũng đầy dung túng, tiến lên một bước, dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng xoa mặt , hạ giọng, dịu dàng dỗ dành: "Bảo bối, ?"

Lúc Dụ Hữu mới phát hiện nước mắt đang rơi từng giọt lớn, bất giác chảy đầy mặt.

" Em, em ." Giọng Dụ Hữu run rẩy.

Giang Tuân Chu : "Ừ, ."

Rồi nhẹ nhàng chậm rãi hỏi: "Vậy bảo bối đồng ý chấp nhận tình yêu của ?"

Dụ Hữu hít hít cái mũi đỏ bừng, nhỏ giọng : "... đồng ý."

Cả khán đài vang lên những tràng vỗ tay, tiếng và tiếng reo hò.

Giang Tuân Chu cầm nhẫn, nắm lấy ngón tay Dụ Hữu, nửa quỳ xuống đeo nhẫn cho .

Phía là cầu vồng khói bay lên trung, nền trời xanh thẳm, rực rỡ tráng lệ như một giấc mơ.

Đến tiệc tối, Dụ Hữu và Giang Tuân Chu, với tư cách là hai tân nhân, mặt xã giao đơn giản một lát, sự giúp đỡ của Tô Thu Linh và Giang Quân Nhiên, họ sớm về.

Giang Tuân Chu đường vẫn chuyện với Giang Thanh Ngôn. Lần Tô Thu Linh và Giang Quân Nhiên gặp t.a.i n.ạ.n xe , họ tin là hai chú tay, chỉ nghĩ là t.a.i n.ạ.n bất ngờ. Lần bằng chứng thu thập đầy đủ, bao gồm cả bằng chứng về vụ t.a.i n.ạ.n , đặt mặt, cuối cùng họ cũng tin và thất vọng.

Vốn dĩ ai thông báo cho ông nội, nhưng ông nội từ cũng chuyện , ngầm tìm Giang Thanh Ngôn.

Giang Tuân Chu đang chuyện chính sự, Dụ Hữu bên cạnh nghĩ nghĩ , lén nhiều , vẻ mặt rối rắm.

Chờ Giang Tuân Chu chuyện xong với trai, tắt cuộc gọi, nắm lấy tay Dụ Hữu, giải thích: "Xin bảo bối, cố ý lơ là em, là giải quyết những yếu tố bất càng sớm càng , tránh cho chuyện bắt cóc như hôm nay xảy ."

"Không , cảm thấy lơ là." Dụ Hữu lấy hết can đảm hỏi, "Anh thật sự thích em ?"

Giang Tuân Chu bất lực : "Anh thế nào em mới tin?"

"Vậy em về nhà sẽ cho một chuyện." Dụ Hữu mắt mong chờ chằm chằm Giang Tuân Chu, "Đợi xong, chúng hãy suy xét chuyện của chúng . Lúc đó nếu đổi ý, vẫn còn kịp."

Ánh mắt Giang Tuân Chu khẽ nhướng lên, : "Sẽ hối hận."

Dụ Hữu phục: " Em còn , sẽ hối hận?"

"Anh chính là ." Khóe môi Giang Tuân Chu khẽ nhếch, "Em quên lời thề đính hôn của ? Từ nay về , sẽ ở bên cạnh em, với tình yêu trung thành, đổi, với sự tin tưởng vĩnh hằng và lựa chọn kiên định."

Dụ Hữu ấp a ấp úng hỏi: "Cái lời thề của là... đây, là... đó ?"

Cậu ngại thẳng từ "thích".

Thật điều hỏi hơn là: "Anh bắt đầu thích em từ khi nào?"

Giang Tuân Chu dễ dàng hiểu hỏi gì, thản nhiên thừa nhận: "Sau khi phát hiện thích em, lời thề đính hôn , mỗi một câu đều là suy nghĩ thật lòng của ."

Chuyện đổi: "Còn về việc khi nào bắt đầu phát hiện thích em..."

Dụ Hữu mắt mong chờ Giang Tuân Chu, cơ thể nghiêng về phía , mang theo vẻ vội vã mà chính cũng nhận .

Giang Tuân Chu nhéo nhéo chóp mũi Dụ Hữu, : "Bây giờ vẫn là một bí mật, để trao đổi, đợi tối em cho xong, sẽ cho em ."

Dụ Hữu vội vã hỏi: "Tại bây giờ ?"

Giang Tuân Chu : "Dù cũng để một chút bất ngờ cho đêm tân hôn của chúng ."

Đêm tân hôn.

Ba chữ xâm nhập đầu óc, khiến mặt Dụ Hữu từng đợt nóng bừng, : " Em đồng ý với ở nghi thức đính hôn, là vì hợp đồng, chứ thật sự đồng ý với ."

"Anh ." Giang Tuân Chu gật đầu, căn bản để ý, thong thả nắn bóp ngón tay Dụ Hữu, " bất kể nguyên nhân là gì, bảo bối cũng đồng ý với , thể đổi ý ."

Dụ Hữu nhịn : " Em nhớ rõ lúc mới bắt đầu ký hợp đồng, còn em cần những ý tưởng khác."

Giang Tuân Chu biểu cảm tự nhiên: "Anh như , nhưng cấm những ý tưởng khác với em."

Dụ Hữu kinh ngạc lý lẽ vô sỉ, cường từ đoạt lý của Giang Tuân Chu.

"Còn thể như thế ?"

Giang Tuân Chu bổ sung: "Hơn nữa, là một 'kim chủ', quyền lực sửa đổi hợp đồng bất cứ lúc nào. Bây giờ cho phép em ý tưởng khác."

Dụ Hữu cảnh giác: "Anh đừng hòng bắt nạt em hiểu luật. Khi ký hợp đồng, ngay cả bên A cũng thể tùy tiện sửa đổi điều kiện."

Giang Tuân Chu vui vẻ tiếp lời: "Không , hợp đồng của chúng vốn dĩ hợp pháp, chỉ là sự ràng buộc hành vi giữa hai cá nhân."

Mắt Dụ Hữu tròn xoe.

Sao như thế ? Lời lời dở đều hết.

Giang Tuân Chu : "Tuy rằng hợp đồng thể còn hiệu lực, nhưng chúng thể ký một phần hợp đồng hôn nhân mới, cùng chung tài sản của , hợp tình hợp lý tiêu tiền của 'kim chủ fan' là ."

Dụ Hữu càng thêm đề phòng: "Nghe như đang cố gắng dùng tiền bạc để lay động em ?"

" , em suy xét thêm , dù đồng ý với cũng lợi."

Giang Tuân Chu hề che giấu ý đồ của , cúi đến gần, môi mỏng khẽ mở, giọng mang theo sự dụ dỗ từng bước: "Chỉ cần em chịu đồng ý, cơ thể của , tất cả tài sản tên , đều thuộc về em."

Anh nắm lấy tay Dụ Hữu, đặt lên cơ bụng , mang theo một sự mời gọi thẳng thắn đến tột cùng, hỏi: "Không thích ?"

Qua lớp vải mỏng, lòng bàn tay mềm mại vẫn thể cảm nhận đường cong cơ bụng rắn chắc, trôi chảy bên , căng lên, đầy sức mạnh.

Dụ Hữu nghiêm túc tuyên bố rằng loại ham sắc ham tiền, nhưng lòng bàn tay ấn lên, liền theo bản năng sờ soạng hai cái cơ bắp cứng rắn đó, mới phản ứng , rút tay về, : "Anh đắn một chút!"

Giang Tuân Chu cố nén : "Được , đắn một chút."

Sau đó dựa , kéo cà vạt xuống, cởi hai cúc áo sơ mi. Giữa cổ áo rộng mở, đường cong cơ n.g.ự.c ẩn hiện. Vì ở tiệc tối tránh rót mấy ly rượu vang đỏ, làn da màu lúa mạch ẩn hiện một chút ửng đỏ gợi cảm, theo thở mà phập phồng nhỏ.

Đôi mắt đen nhánh của như chằm chằm Dụ Hữu, thong thả xoay chiếc nhẫn bạc đang đeo ngón tay. Ngón tay Giang Tuân Chu thon dài, mạnh mẽ, đường nét rõ ràng. Lúc tùy ý xoay nhẫn, ánh bạc phản chiếu, trong sự tùy ý đó, mang theo một sức hấp dẫn thể nên lời.

Đôi mắt Dụ Hữu nên nữa, vội vàng đầu , mặt đỏ bừng, tai nóng ran, tim đập nhanh hơn, trốn một góc.

Khi đầu , những sợi tóc mềm mại để lộ vành tai hồng như phỉ thúy, đoạn gáy trắng nõn mảnh khảnh bên cũng ửng lên một màu hồng nhạt, quyến rũ đến tột cùng.

Ánh mắt Giang Tuân Chu dừng ở gáy , dễ dàng nhớ cảm giác tinh tế mềm mại của làn da đó, cùng với phản ứng đáng thương, đáng yêu nào đó của Dụ Hữu khi c.ắ.n xuống.

— Nhạy cảm và yếu ớt, nghẹn ngào, run rẩy thành hình, còn mắt đỏ hoe nũng, nũng nịu gọi "chồng ơi", đòi hỏi nhiều hơn.

Yết hầu của nuốt khan một cách bất tự nhiên, thu hồi ánh mắt, cảm thấy chiếc quần tây chút căng, hai chân như chuyện gì xảy mà vắt chéo.

Chiếc xe dừng ở cửa biệt thự.

Hai xuống xe, ăn ý gì, một một lên lầu.

Dụ Hữu xoắn ngón tay, lo lắng bất an: "Hay là chúng thư phòng chuyện ?"

Giang Tuân Chu cũng ý , gật đầu: "Được."

Họ thư phòng, Giang Tuân Chu tìm bản hợp đồng ký đặt bàn, ôm Dụ Hữu lòng.

Dụ Hữu ngây bản hợp đồng bàn: "Đây là...?"

"Ở chỗ , bản hợp đồng tác dụng." Giang Tuân Chu giải thích, "Và một bản khác ở chỗ em, cả hai bản đều giao cho em. Em xử lý thế nào, đều tùy em lựa chọn."

Dụ Hữu bối rối hỏi: "Vậy... nếu em đồng ý với , nhưng vẫn tiếp tục tuân thủ hợp đồng, còn nguyện ý theo những gì hứa... ở bên cạnh em ?"

Cậu cũng điều lắm, nhưng chắc Giang Tuân Chu tin và chấp nhận những gì . Nếu Giang Tuân Chu tin, chấp nhận, thì cũng nghĩa là thể chấp nhận tình yêu của Giang Tuân Chu. vì kỳ động dục, cần một thể ở bên .

Cậu hy vọng đó là Giang Tuân Chu.

từ khi nào, còn ý nghĩ tìm khác trong kỳ động d.ụ.c nữa. Ngay cả khi Giang Tuân Chu thái độ kỳ lạ khiến hoảng loạn, khi phát hiện cơ thể xuất hiện dấu hiệu của kỳ động dục, đầu tiên nghĩ đến vẫn là .

Giang Tuân Chu nhéo nhéo má Dụ Hữu, : "Đương nhiên nguyện ý. Bảo bối, bất kể là yêu cầu gì, chỉ cần em , đều nguyện ý."

Giọng của đầy sự dung túng, giống như đang đồng ý một điều kiện trong hợp đồng, mà càng giống như đang đồng ý lời cầu hôn.

Mặt Dụ Hữu càng nóng hơn, sinh một chút dũng khí. Cậu trong lòng Giang Tuân Chu, đôi mắt trong veo sâu thẳm , mang theo chút bối rối bất an, nhỏ giọng hỏi: "Anh còn nhớ em từng hỏi , tin sự tồn tại của thế giới ABO ?"

Ánh mắt Giang Tuân Chu dịu dàng, mang theo sự cưng chiều, thấp giọng : "Bảo bối, nhớ."

Loading...