Miêu Miêu Omega Xuyên Đến Thế Giới Bình Thường - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-12-01 14:24:47
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/805iDnuGEr
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Nếu em , thật sự một giới tính như tồn tại..."
Dụ Hữu cẩn thận sắp xếp từ ngữ, thấp thỏm : "Nếu em em là Omega, kỳ động dục, cần tin tức tố để trấn an, tin ?"
Giang Tuân Chu đáp: "Anh tin."
Dụ Hữu chút vội vàng: "Thật ?"
"Đương nhiên là thật." Giang Tuân Chu , "Mỗi một thời gian em xuất hiện triệu chứng nóng sốt, t.h.u.ố.c hạ sốt vô dụng với em, những lý do khác đều hợp lý. Chỉ lời em là hợp lý nhất, tin chứ?"
Dụ Hữu cảm thấy cả nhẹ bẫng, như đang lơ lửng mây, vẫn một cảm giác hoang mang thể tin .
Đơn giản như thôi ?
Không cần lặp lặp việc tự chứng minh, cần tìm đủ loại ví dụ, Giang Tuân Chu cứ thế gật đầu và tin ?
"Sao ngẩn ?"
Giang Tuân Chu nhịn , nhéo chóp mũi Dụ Hữu: "Bảo bối, hồn."
Dụ Hữu chần chờ : " Em hình như xong ."
Giang Tuân Chu đáp: "Thật ?"
"Đương nhiên là thật ..." Dụ Hữu sực tỉnh, "Sao cứ như em sẽ gì ?"
Giang Tuân Chu vô tội : "Anh chỉ ngờ thử thách bảo bối đặt cho đơn giản như ."
Dụ Hữu : " Em cũng ngờ tin nhanh như ."
Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn chuyện xuyên . Dù phận Omega cũng thể giải thích bằng bối cảnh ABO đang hot gần đây, nhưng chuyện xuyên từ một thế giới khác đến, thế chỗ phận của chủ cũ trong thế giới , vẫn quá hoang đường.
Bí mật nếu thể giấu cả đời thì nhất.
"Em xong , giờ đến lượt ."
Giang Tuân Chu : "Bảo bối, thích em sớm hơn cả khi nhận điều đó. Vì thế, để em vui, sắp xếp cho em 'tiếp ứng' cho đoàn phim. Vì thế, khi em la ó tìm khác, sẽ ghen. Vì thế, khi em đoàn phim và xa cách một thời gian, sẽ nhớ em, đổi đủ lý do để nhắn tin mỗi ngày, chờ đợi điện thoại cả ngày, chỉ để thấy em trả lời. Sau mới hiểu , thì đây chính là cảm giác 'tâm tâm niệm niệm' thích một ."
Một mặt Dụ Hữu thấy thật là "sến sẩm", một mặt nhịn cong khóe môi: "Thích em nhiều ?"
"Thích." Giang Tuân Chu lòng bàn tay vuốt ve khuôn mặt Dụ Hữu, chớp mắt , "Thích đến mức gặp mặt mỗi giây mỗi phút."
Cái vẻ kiêu căng của Dụ Hữu gần như tràn khỏi đôi mắt cong cong, nhưng vẫn cố vẻ: " Em đáng yêu như , thích em cũng là chuyện thường tình của con , tha thứ cho ."
Giang Tuân Chu bật , dỗ dành hỏi: "Vậy Tiểu Ngư bảo bối thử hẹn hò với ?"
Dụ Hữu hỏi: "Hẹn hò với thì lợi gì?"
"Hẹn hò, những thể tiếp tục fan 'kim chủ' của bảo bối, đầu tư tiền, mua tài nguyên, còn thể fan 'ông xã'..."
Giang Tuân Chu thản nhiên nắm ngón tay Dụ Hữu luồn vạt áo . Lần vải áo ngăn cách, trực tiếp tiếp xúc với cơ bụng nóng bỏng, rắn chắc, đang phập phồng nhẹ theo thở của . Anh cúi đến gần, chóp mũi chạm chóp mũi Dụ Hữu, giọng khàn khàn: "Mỗi một tấc cơ thể đều thuộc về bảo bối, thể tùy ý hưởng thụ."
Tai Dụ Hữu đỏ bừng, nhưng vẫn cứng miệng: "Anh uống canh bổ cả tuần ? Bây giờ nguyện ý ?"
"Nguyện ý." Môi mỏng Giang Tuân Chu cong lên, "Anh thích uống canh bổ, cam tâm tình nguyện."
Anh cúi đầu, dán lên môi Dụ Hữu, cơ thể Dụ Hữu phản ứng nhanh hơn cả ý thức, mở đôi môi ửng hồng, e ngại mà phục tùng.
Hơi thở của cả hai hòa , thể phân biệt.
Giang Tuân Chu một tay ôm lấy mặt , cánh môi cực nhẹ, cực tinh tế mút mát, đó thong thả đưa đầu lưỡi giữa đôi môi ướt át, đỏ bừng của Dụ Hữu, tăng thêm sự xâm nhập.
"Ưm..."
Hàng mi dài của Dụ Hữu khẽ run rẩy, mơ hồ nức nở.
Âm thanh nhớp nháp, ái dây dưa giữa môi lưỡi, tiếng "chụt chụt" vang vọng, để một kẽ hở nào. Hai chiếc lưỡi đuổi , càng thêm nóng bỏng và động tình, thở của cả hai đều trở nên dồn dập.
Dụ Hữu nửa khép mắt, khóe mắt thấm một chút hồng nhạt, yết hầu tràn một tiếng rên nhẹ nhàng, gần như đắm chìm trong nụ hôn , vòng eo từng đợt mềm nhũn.
Mãi đến khi nhận thấy bàn tay Giang Tuân Chu đang đỡ lưng xu hướng trượt xuống, Dụ Hữu đột nhiên sực tỉnh, vội vàng rụt , mặt nóng ran, : "Không... , em đến kỳ động dục."
Hơi thở Giang Tuân Chu chút nặng, tai cũng đỏ bừng, thấp giọng : "Bảo bối, chuyện cần đến kỳ động d.ụ.c cũng thể ."
Dụ Hữu ngốc nghếch: "Không đến kỳ động dục... cũng ?"
Giang Tuân Chu khẽ "ừ" một tiếng, sờ mặt Dụ Hữu, giọng mang theo ý , dạy : "Vì thích, trở nên mật hơn với đối phương, cho nên sẽ chuyện như ."
Dụ Hữu ngây thơ, mơ hồ. Kiếp hiểu gì về chuyện tình cảm, kỳ động d.ụ.c đều dựa t.h.u.ố.c ức chế mà vượt qua. Thậm chí vì điểm yếu của , đơn giản từ chối những vai diễn liên quan đến khía cạnh . Giờ phút càng cảm thấy hoang mang, bối rối.
"Vì thích", vì nhu cầu sinh lý của kỳ động dục, nên mới chuyện đó ?
Dụ Hữu do dự Giang Tuân Chu.
nếu là Giang Tuân Chu ...
"Đừng sợ."
Giang Tuân Chu nhẹ nhàng hôn khóe môi Dụ Hữu, mang theo ý trấn an: "Bảo bối giao cho , ?"
Mặt Dụ Hữu nóng bừng, cảm thấy cả choáng váng. Rõ ràng trong kỳ động dục, cũng cần điều đó, nhưng như tiếng ca của nàng tiên cá Siren dụ dỗ, nhịn theo lời Giang Tuân Chu, ma xui quỷ khiến gật đầu.
— Nếu là Giang Tuân Chu, nguyện ý.
Trong ý thức tỉnh táo, là một cảm giác vô cùng xa lạ.
Khác với trạng thái mơ màng thao túng trong kỳ động dục, giờ phút tất cả giác quan đều trở nên rõ ràng và nhạy bén, dường như phóng đại lên gấp mấy , cảm giác kích thích cũng tăng lên gấp trăm , lan khắp các đầu dây thần kinh.
Tiếng thở dốc nóng bỏng thổi bên tai, nụ hôn ướt át rơi cổ, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy eo khi cọ qua mang theo dòng điện tê dại...
Mỗi một giác quan đều giống như rơi xuống từng đốm lửa, trong giây lát, bùng cháy thành một đám cháy hung mãnh, thiêu đốt khắp .
Quá nóng, quá vội vã, quá thách thức giới hạn chịu đựng.
Tất cả những điều xa lạ khiến Dụ Hữu thể kiểm soát mà cảm thấy sợ hãi, nức nở thút thít, trốn thoát.
Giang Tuân Chu nhận điều đó, từng chút một hôn lên những giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt Dụ Hữu, hạ giọng dỗ dành: "Bảo bối đừng , , đừng sợ."
Dụ Hữu kéo dài tiếng nức nở, run rẩy thành hình: "Kỳ lạ quá..."
Giang Tuân Chu kiên nhẫn hỏi: "Chỗ nào cảm thấy kỳ lạ?"
Dụ Hữu nên lời, cảm giác rõ ràng từng chút một mất kiểm soát, sụp đổ, nhưng hổ thể .
Cậu quá dữ, Giang Tuân Chu dỗ dành mãi , đành bế Dụ Hữu lên chiếc bàn rộng rãi, một nữa cúi .
Ngón tay Dụ Hữu ửng hồng, lọt giữa những sợi tóc đen nhánh của Giang Tuân Chu, khẽ run rẩy, phát tiếng nức nở đầy thoải mái.
"Vui ?"
Toàn bộ khuôn mặt Giang Tuân Chu đều ướt, mũi cao thẳng, giọt nước trong suốt nhỏ xuống. Giọng khàn đặc, nhéo má Dụ Hữu.
Dụ Hữu chút ngượng, vùi đầu n.g.ự.c Giang Tuân Chu.
Giang Tuân Chu ôm về phía phòng ngủ chính, phòng tắm, đặt bồn tắm.
Lúc Dụ Hữu mới từ từ bình tĩnh , ngón tay nhẹ nhàng móc lấy ngón tay Giang Tuân Chu, hàng mi dài cong cong, ánh mắt ướt át, nhỏ giọng nũng: "Chồng ơi, chúng thử nhé."
Trong phòng tắm nước bốc lên, ẩm ướt, nóng bỏng, tiếng nước "lạch phạch" vang vọng.
Lúc Dụ Hữu tìm thấy niềm vui, rên rỉ cọ Giang Tuân Chu, ngẩng mặt hôn. Giang Tuân Chu nắm lấy cằm c.ắ.n lên môi, hôn đến quyến luyến.
Họ quấn quýt một lúc lâu, màn đêm buông xuống. Giang Tuân Chu dùng khăn tắm bọc Dụ Hữu , ôm về giường trong phòng ngủ chính.
Dụ Hữu mệt lả, dựa lòng Giang Tuân Chu, khuôn mặt hồng hào, hàng mi dài mỏng manh như cánh bướm rủ xuống một mảng bóng mờ nhạt. Đôi môi hôn đến sưng nhẹ, ửng hồng, đáng thương đáng yêu.
Giang Tuân Chu càng càng thích, trong lòng tràn đầy sự thỏa mãn. Anh cúi đầu, hôn lên má Dụ Hữu, giọng nhẹ nhàng chậm rãi: "Bảo bối, quên hỏi em, em bắt đầu thích từ khi nào?"
Trong lòng đầy tình ý ngọt ngào.
Là từ khi đến thế giới , về , bắt đầu âm thầm chú ý đúng ?
Thế nên giai đoạn đầu mới ý định tiếp cận, chờ đến kỳ động dục, phát hiện cũng bỏ thuốc, liền diễn kịch nữa, chạy thẳng đến chỗ ...
"Hửm?"
Dụ Hữu nửa mở mắt, hoang mang hỏi: "Không thích em ?"
Giang Tuân Chu sững sờ: "Vậy em..."
Dụ Hữu miễn cưỡng tỉnh táo thêm một chút, chút ngượng ngùng, nhưng cũng nghiêm túc trả lời: "Chồng ơi, tuy rằng đây em thấy màu, độc miệng tự cao và đáng ghét, hiện tại hình như cũng hơn là mấy, nhưng hiểu , mỗi ở bên cạnh , em đều cảm thấy an tâm."
" Em đây là 'thích' , em chỉ ..."
Mặt từ từ đỏ lên: "Khi kỳ động d.ụ.c sắp đến, em chỉ nghĩ về tìm . Lúc bắt cóc, trong đầu em cũng là , nghĩ em bắt , nghĩ lo lắng cho em . Hôm nay ở buổi đính hôn, yêu em nhất, mãi mãi yêu em, trái tim em đập nhanh lắm."
Dụ Hữu kéo tay Giang Tuân Chu, đặt lên vị trí trái tim .
"Giang Tuân Chu, em hình như đang rung động vì ."
Đôi mắt thiếu niên sáng lấp lánh , như vô vì rực rỡ lấp lánh, : "Cho nên, nếu đối tượng hẹn hò là , em nguyện ý thử một ."
Trong khoảnh khắc dịu dàng , ánh mắt Giang Tuân Chu nhịn trở nên mềm mại, nhưng nhận gì đó đúng: "Bây giờ mới thử một ? Vậy lúc trong kỳ động d.ụ.c đầu tiên của em, em nghĩ đến việc tìm , còn lúc là lúc bỏ thuốc?"
Dụ Hữu lộ vẻ nghi hoặc, hiểu tại Giang Tuân Chu đột nhiên hỏi chuyện , nhưng vẫn thành thật trả lời: " Em vốn dĩ về phòng và khóa cửa , lúc ngoài lấy cơm hộp thì thấy động tĩnh của những khác, dọa nên trốn cầu thang, cứ lên . Những tầng khác đều khóa cửa, chỉ tầng của là cửa mở."
Cậu còn quên bổ sung: " Em bỏ t.h.u.ố.c nha, là lúc gặp thôi."
Giang Tuân Chu nhắm mắt, yết hầu trượt lên xuống, vẫn từ bỏ, khó khăn hỏi tiếp: "Vậy đầu tiên chúng gặp mặt, em nhào lòng ..."
Dụ Hữu : "Lúc đó mấy ngày kỳ động d.ụ.c triệu chứng, em sốt và ngất xỉu, lúc ngã lòng . Sao ?"
Giang Tuân Chu chậm rãi và khó khăn hỏi: "Vậy lúc chúng ở bên , bảo em gì em cũng cái đó, biểu hiện ngoan như ..."
Dụ Hữu càng thấy mơ hồ: "Anh là 'ông chủ' lớn nhất của em mà, hơn nữa chúng còn ký hợp đồng, em lời thì lời ai?"
Cậu đột nhiên nhận điều gì, mở to mắt: "Anh sẽ vẫn luôn cho rằng em ý đồ với , cố ý tiếp cận đấy chứ? Ngay cả việc ký hợp đồng, cũng là vì em thích , ở gần hơn?"
Dụ Hữu nhớ Giang Tuân Chu ban đầu cảnh cáo nên tham lam những thứ khác, căn bản hiểu đang gì, hơn nữa đó cũng thấy Giang Tuân Chu nhắc những chuyện , nên quên sạch.
Giang Tuân Chu gì, chỉ sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Ai mà hiểu?
Dụ Hữu thông suốt.
Aida, chuyện thật...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/chuong-32.html.]
Để giữ thể diện cho " nào đó", Dụ Hữu thiện ý giải vây: "Chồng ơi , bắt đầu như thế nào quan trọng, quan trọng là bây giờ chúng thích , bây giờ trong lòng chỉ ."
"Không, quan trọng."
Giang Tuân Chu nghiến răng, ngoài việc cảm thấy mất mặt, càng thấy lo lắng và sợ hãi: "Vậy nếu ngày đó trong kỳ động d.ụ.c em gặp , mà là một đàn ông khác thì ..."
Chỉ cần nghĩ đến kết quả đó, trái tim liền từng đợt co rút, nỗi ghen tị dày đặc ập đến như trời sụp đất lở.
" em gặp khác, em gặp mà."
Dụ Hữu nhanh chóng giải thích: "Hơn nữa nước hoa Nham Lan Thảo mà xịt hôm đó chính là mùi mà em thích, lúc xuất hiện ở đó, cho nên em hấp dẫn, lựa chọn . Nếu , hoặc khác, em cũng chỉ sẽ tìm một chỗ trốn một ."
Giang Tuân Chu miễn cưỡng dỗ dành một chút. May mắn là thương hiệu nước hoa đó mua , những sản phẩm liên quan đến Nham Lan Thảo cũng chỉ cung cấp cho một . Dù Dụ Hữu Nham Lan Thảo hấp dẫn, thì nếu thế giới chỉ mới mùi Nham Lan Thảo, cũng nghĩa Dụ Hữu sẽ chỉ mê hoặc.
Giang Tuân Chu đột nhiên dậy, : "Anh nhắn tin cho , nhờ bà mua tất cả các thương hiệu nước hoa Nham Lan Thảo khác, cấm bán ngoài."
Lỡ như những thương hiệu khác cũng nước hoa Nham Lan Thảo mà Dụ Hữu thích thì , để phòng ngừa, mua tất cả là nhất. Tốt nhất là bắt đầu quản lý từ nguyên liệu.
Dụ Hữu kinh ngạc: "Cũng... cũng cần thiết ?"
Giang Tuân Chu hạ quyết tâm, vẻ mặt nghiêm trọng. Anh nhắn tin cho Tô Thu Linh lúc nửa đêm, dặn dò rằng chuyện liên quan đến đại sự hôn nhân cả đời của con trai, xử lý càng nhanh càng .
Dụ Hữu nhịn , gọi: "Chồng ơi."
Giang Tuân Chu buông điện thoại, hỏi: "Sao ?"
Mắt Dụ Hữu lấp lánh, sáng ngời: "Hôm nay là ngày đầu tiên chúng đính hôn, cũng là ngày đầu tiên chúng chính thức hẹn hò. Trước khi ngủ, em một nụ hôn chúc ngủ ngon."
Vẻ mặt Giang Tuân Chu trở nên dịu dàng, cúi đầu chạm khóe môi Dụ Hữu, : "Bảo bối, ngủ ngon."
Dụ Hữu cũng hôn lên môi Giang Tuân Chu: "Chồng ơi, ngủ ngon."
Cậu dán n.g.ự.c Giang Tuân Chu, khép hàng mi dài .
Giang Tuân Chu tắt đèn, ôm lấy Dụ Hữu, cũng theo ngủ.
Sau khi đính hôn xong xuôi, trải qua hai ngày trăng mật, lúc đến kỳ động d.ụ.c mới của Dụ Hữu. Kết thúc kỳ , cả hai cùng bận rộn. Giang Tuân Chu và trai bận rộn chuyện ở tập đoàn, Dụ Hữu nhận vai diễn mới là một pha chế, bay đến một thành phố mới.
Khác với ai để ý, nhờ bộ phim học đường nổi tiếng, lượng fan tăng vọt. Không từ họ hiệu chuyến bay của , tự động đến đón ở sân bay. Rất nhiều vây quanh, ba tầng trong ba tầng ngoài.
May mà Giang Tuân Chu sắp xếp đủ bảo vệ cho Dụ Hữu, cộng thêm an ninh ở sân bay và đoàn phim, mới bảo vệ .
Vừa đến khách sạn của đoàn phim, nhận cuộc gọi từ Giang Tuân Chu: "Bảo bối, ở sân bay nhiều fan vây quanh em, chứ?"
Dụ Hữu ở mép giường, ngây ngô : " Em , nhưng em cũng ngờ nhiều đến thế, lúc cũng giật đó."
Lại hạ giọng nũng nịu: "Chồng ơi, chúng video call nhé, em ."
Giang Tuân Chu "ừ" một tiếng, gọi video call .
Đã mười giờ tối, bối cảnh video vẫn là văn phòng, lưng là cửa sổ kính sát đất phản chiếu muôn vàn ánh đèn đêm khuya.
Người đàn ông vai rộng eo thon, mặc âu phục nhăn nheo, khí chất kiêu ngạo, lạnh lùng. Ánh mắt buông xuống, nhưng khi thấy màn hình, lớp băng mỏng trong mắt dường như tan chảy, nở rộ nụ dịu dàng, gọi một tiếng: "Bảo bối."
Dụ Hữu chút đau lòng: "Anh vẫn đang việc ? Chồng vất vả ."
Giang Tuân Chu : "Không , bên còn một chút công việc nữa là thể về ."
"Được , chuyện với một lát nhé." Dụ Hữu , "Ngày mai đến đoàn phim sớm, em chuyện với xong sẽ tắm ngủ."
Giang Tuân Chu đáp "", hỏi: "Có mang theo ga trải giường ở nhà ?"
Ga trải giường ở nhà bao giờ cũng thoải mái hơn ga khách sạn.
"Có mang ạ, mang. Anh Thạch giúp em trải xong mới ."
Dụ Hữu nhỏ giọng : "Anh Thạch hình như vì chuyện bắt cóc mà cảm thấy áy náy với em. Em , nhưng trong lòng vẫn vượt qua ."
Giang Tuân Chu : "Anh một nhóm bảo vệ mới cho em, trong tối ngoài sáng là các tổ khác , sẽ xảy chuyện như nữa."
Dụ Hữu sững sờ: "A, cần nhiều như ?"
Giang Tuân Chu thấp giọng : "Bảo bối, cần thiết. Anh thấy chuyện tương tự xảy nữa."
"Được ." Dụ Hữu ngoan ngoãn , " Em lời chồng."
Giang Tuân Chu dỗ dành khen: "Bảo bối ngoan."
Dụ Hữu dài giường, một tay chống cằm, một tay giơ điện thoại, hứng thú : "Chồng ơi, cho xem tay ."
Giang Tuân Chu đặt bàn tay lên mặt bàn.
Mu bàn tay rộng, gân xanh nổi lên, vẻ dã tính nhưng quá thô ráp, mang theo một vẻ gợi cảm khác. Các ngón tay thon dài rõ ràng, ngón giữa đeo chiếc nhẫn bạc, phản chiếu một chút ánh sáng, hòa quyện với chiếc vòng tay kim cương diên vĩ cổ tay, chiếu sáng lẫn .
Dụ Hữu : "Kiểm tra xong! Chồng đeo nhẫn đính hôn của chúng !"
Giang Tuân Chu : "Ừ, mỗi ngày đều để bảo bối kiểm tra."
"Hôm nay em cũng đeo , nhưng ngày mai đoàn phim thì vì vai diễn nên thể đeo ."
Dụ Hữu vẫy vẫy tay màn hình.
Giữa ngón tay thon dài, trắng nõn cũng một chiếc nhẫn cùng kiểu, lấp lánh ánh bạc.
"Để an ủi ..."
Dụ Hữu ngượng ngùng vặn vẹo, mong chờ hỏi: "Chồng ơi, cho em xem cơ bụng ?"
Ánh mắt Giang Tuân Chu khẽ nhướng lên, cũng gì, đặt điện thoại bàn, kẹp ở một góc từ xuống , vặn đối diện với vòng eo hẹp, mạnh mẽ tạo thành hình tam giác ngược, bao bọc bởi chiếc áo sơ mi đen, mang cảm giác thị giác vô cùng mãnh liệt.
"Muốn xem cái ?"
Dụ Hữu suýt nữa thì chui cả đầu màn hình: "Vâng, !"
Ống kính video một nữa hướng lên , nhắm khuôn mặt Giang Tuân Chu.
"Không cho."
Giang Tuân Chu cong môi mỏng, giọng điệu xa: "Muốn xem ư? Thì tự đến mà động tay."
Dụ Hữu tủi , khuôn mặt mềm mại phồng lên một chút, trông thật đáng thương: " em ở đoàn phim hai tháng, thể về ."
Ngón tay Giang Tuân Chu khẽ động, sinh một loại xúc động nhéo cái má mềm mại của thiếu niên. Anh như chuyện gì che giấu , hỏi: "Vậy đây?"
Làm đây?
Dụ Hữu thể tin câu trả lời của Giang Tuân Chu là câu .
Đuổi , ở bên , thái độ trở nên lạnh nhạt và qua loa như ?
Dụ Hữu tức giận: "Giang Tuân Chu!"
Giang Tuân Chu lười nhác tiếp lời: "Hửm?"
Dụ Hữu : "Anh đến thăm !"
Giang Tuân Chu cố nén : "Ừm, lời bảo bối, sẽ đến."
Dụ Hữu hiểu Giang Tuân Chu cố tình để tự đề nghị, khí thế kiêu ngạo biến mất: "Anh gì ?"
Giang Tuân Chu thong thả : "Không gì, chỉ là để bảo bối xác định rõ một chút: bây giờ là chồng của em, cấp của em, cần lời gì."
Đây là còn nhớ chuyện lúc còn ở trong giai đoạn hợp đồng ?
Dụ Hữu : "Chồng ơi, thù dai thật đó."
Giang Tuân Chu gật đầu: " ."
Dụ Hữu : "Cho một nụ hôn, chúng cho qua chuyện nhé."
Mắt cong cong, khuôn mặt trắng sứ, đôi môi ửng đỏ mềm mại chu lên, ánh đèn ấm áp dường như lấp lánh một tầng mật ong trong suốt. Cậu chạm môi , hôn một cái thật kêu màn hình bên của Giang Tuân Chu.
"Chụt!"
Dụ Hữu nóng bỏng Giang Tuân Chu.
Khóe môi Giang Tuân Chu nhếch lên hai phân, giọng đầy cưng chiều: "Được, cho qua."
Dụ Hữu ôm điện thoại lăn qua lăn giường, vui vẻ: "Được , ."
Tuy rằng chồng thù dai, tiểu xảo, còn chuyên quyền độc đoán, nhưng vẫn dễ dỗ.
Dụ Hữu tuyên bố: "Hôm nay em thích hơn hôm qua một chút."
Giang Tuân Chu : "Thế thì ."
Vẻ mặt Dụ Hữu cảnh giác: "Gì cơ?"
Giang Tuân Chu : "Anh cũng thích em như hôm qua thôi."
Dụ Hữu vội vàng hỏi: "Không nhiều hơn ?"
"Không." Giang Tuân Chu , "Vì ở trạng thái thích nhất ."
Dụ Hữu dỗ đến mức lăn lộn khắp giường. Cậu cố gắng kiềm chế, thể hiện dễ dàng Giang Tuân Chu nắm trong lòng bàn tay. Cậu thẳng dậy, rụt rè : "Vậy , cứ giữ vững phong độ."
Giang Tuân Chu trầm, : "Được , bảo bối tắm , em nên ngủ ."
Dụ Hữu cảm thấy chút nỡ, nhưng vẫn gật đầu: "Chồng cũng sớm việc xong, sớm nghỉ ngơi nhé."
"Được."
"Nhớ đến thăm em đấy!"
"Ừ, ."
Dụ Hữu màn hình, cuối cùng hỏi: "Đêm nay nhớ em ?"
"Có." Giang Tuân Chu , "Không chỉ đêm nay, từ giây phút chúng xa , bắt đầu nhớ em ."
Dụ Hữu nhỏ giọng : "Thật em cũng ."
Hai dính một lúc lâu, video call cuối cùng cũng kết thúc.
Dụ Hữu lăn một vòng giường, úp mặt gối, vành tai đỏ bừng lộ ngoài, cả kìm mà vui vẻ. Cậu cảm thấy khí xung quanh tràn ngập những bong bóng màu hồng.
Sao ai cho , hóa hẹn hò với Giang Tuân Chu vui vẻ đến thế chứ?