Miêu Miêu Omega Xuyên Đến Thế Giới Bình Thường - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-12-06 09:01:40
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7Kq3X8wB6O
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Tuân Chu đến đây chỉ để khảo sát chi nhánh công ty và dự án mà còn để ở bên Dụ Hữu. Một vòng xong xuôi, di chuyển .
Dụ Hữu: 【 Sao em cảm giác mới đến, chúng sắp xa ? 】
Giọng điệu của vẻ tủi . Qua màn hình, Giang Tuân Chu thể tưởng tượng vẻ mím môi đáng thương nhưng đáng yêu của khi gõ chữ.
Giang Tuân Chu: 【 Anh bận xong việc sẽ về với em ngay, nhanh thôi mà. 】
Dụ Hữu: 【 Vâng , chồng vất vả , em chờ chồng về nhé. [hôn][hôn] 】
Giang Tuân Chu: 【 Cũng . Dù thì, bảo bối hình như bận hơn, thường xuyên về nhà , tin nhắn cũng trả lời kịp. 】
Dụ Hữu: 【 Ui da, em cố ý trả lời tin nhắn . Đàn ông lúc sự nghiệp đang bay cao là như thế đấy, hiểu cho em một chút nhé. [chỉ tay ] 】
Giang Tuân Chu khẽ .
Trợ lý Vạn đến báo cáo: “Giang tổng, liên hệ với tổ hậu cần bên Dụ , và cà phê sẽ mang đến trong giờ nghỉ giải lao buổi chiều.”
Giang Tuân Chu lạnh nhạt gật đầu.
Trên màn hình điện thoại hiện tin nhắn mới.
【 Chồng ơi, em phim đây! Khi nào rảnh chuyện tiếp nhé! 】
Giang Tuân Chu trả lời: 【 Ừ. 】
Dụ Hữu cất điện thoại phim. Giờ nghỉ giải lao buổi chiều, nhận đồ tiếp ứng của đoàn phim. Nhìn thấy hình vẽ cá nhỏ chibi cốc cà phê, ngay là ai sắp xếp.
Thậm chí vì phim đêm, Giang Tuân Chu còn đặc biệt chuẩn cho một cốc Americano đậm đặc, đắng đến nỗi Dụ Hữu quên cả quản lý biểu cảm, ôm cốc cà phê nhăn nhó.
Dụ Hữu nhắn tin than phiền: 【 Cà phê đắng quá! 】
Giang Tuân Chu: 【 Không cà phê đắng . 】
Giang Tuân Chu: 【 Là trong lòng bảo bối thấy đắng khi xa , nên uống cà phê cũng thấy đắng. 】
Dụ Hữu "y" một tiếng, gãi gãi má. Cậu cảm thấy cho dù yêu đương thì cũng thể những lời sến súa như .
Cậu thành thật gõ chữ: 【 Chồng ơi, chỉ xa em hai ngày thôi, chứ c.h.ế.t . Cà phê đắng thì chắc là do bản cà phê vấn đề . 】
Giang Tuân Chu: 【 Hiểu . Trong mắt bảo bối, còn ngọt ngào hơn cả cà phê. 】
Dụ Hữu càng hoảng hốt hơn: 【 Chồng ơi, chuyện bình thường một chút , em sợ quá. 】
“Tiểu Dụ, liên hệ với phụ trách bên giải thưởng Ngôi Sao Lớn .” Thạch Tam Lâm vui vẻ ghé , “Phía chúng chắc chắn sẽ tham dự. Họ thêm tên em danh sách , đến lúc đó chỗ của em sẽ sắp xếp cạnh Giang tổng.”
Dụ Hữu gật đầu: “Vâng ạ. Cụ thể là ngày nào ạ?”
Cậu luôn tin tưởng sự sắp xếp lịch trình của Thạch Tam Lâm. Nếu mấy ngày nhắc đến, nghĩa là lịch trình nào trùng. Hôm nay hỏi han gì thêm mà bảo Thạch Tam Lâm nhận lời luôn.
Thạch Tam Lâm ngày: “Vừa là mấy ngày khi cảnh cuối cùng của Tiểu Dụ đóng máy. Lễ trao giải Ngôi Sao Lớn cũng tổ chức ở thành phố , đường gần, di chuyển cũng tiện.”
Dụ Hữu sững hai giây.
Thạch Tam Lâm hiểu gì: “Sao ? Có vấn đề gì ?”
Mặt mày Dụ Hữu khẽ cong xuống, : “Không gì ạ, chỉ là ngờ… trùng hợp như .”
Trùng hợp đến mức, đúng ngày sinh nhật kiếp của .
Thạch Tam Lâm : “Thật sự trùng hợp. Thời gian và địa điểm đều thuận lợi, nên mới thấy thể nhận lời.”
Dụ Hữu “ừ” một tiếng, kìm nén cảm xúc, một cách bình thản.
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thành cốc cà phê. Bỗng nhiên chút nhớ Giang Tuân Chu. Vô thức cúi đầu uống một ngụm, suy nghĩ trong đầu phút chốc tan biến.
... Đắng quá.
Thảo nào Americano thể chữa bách bệnh. Uống thêm mấy ngụm nữa, e rằng cả chứng "nghiện yêu" của cũng sẽ khỏi mất.
Đến gần lúc đóng máy, Giang Tuân Chu khách sạn ở cùng .
Những bộ lễ phục thiết kế riêng mới nhất mùa hè mang đến khách sạn, rực rỡ muôn màu, bộ nào cũng lấp lánh.
Dụ Hữu sững sờ: “Chồng ơi, đây đều là chọn cho em ạ?”
Giang Tuân Chu sofa, hai chân vắt chéo, : “Mẹ một thời gian nước ngoài xem thời trang, tiện thể đặt mấy bộ cho hai chúng . Mấy bộ đều là bà chọn cho em đấy.”
Dụ Hữu chút ngờ là Tô Thu Linh tặng cho , ngượng ngùng : “Có ạ?”
“Sao ?” Giang Tuân Chu khẽ nhướng mày, “Mẹ giờ cũng tự hào thêm một con trai út. Nghe em sẽ t.h.ả.m đỏ, còn đặc biệt gửi thêm hai bộ kim cài áo để em chọn đấy.”
Dụ Hữu do dự hỏi: “Anh sẽ cảm thấy, em cướp mất của chứ?”
Giang Tuân Chu sững , bỗng hiểu nguyên nhân. Trái tim khẽ nhói lên, nắm lấy cổ tay Dụ Hữu, kéo lòng .
“Bảo bối, ở chỗ chuyện ‘cướp ’ .” Giang Tuân Chu hạ thấp giọng, “Anh yêu em, nên tự nhiên cũng vui khi thấy nhà cũng yêu em.”
Dụ Hữu choáng váng, vẫn cảm giác tin khi bất ngờ dồn dập. Cậu ngập ngừng hỏi: “Vậy nghĩa là, cô Tô tặng quà cho em, cũng đại diện cho việc cô thích em ạ?”
“ .” Giang Tuân Chu sờ mặt , ánh mắt dịu dàng, “Cá Nhỏ của chúng vẫn luôn đáng yêu. Siêu thoại nhiều fan như chẳng chứng minh điều đó ? Kể cả , cả gia đình , đều thích em.”
Dụ Hữu dỗ ngọt, khóe môi cong lên, lấy hết can đảm : “Vậy chồng thể chuẩn cho em một món quà ?”
Giang Tuân Chu hỏi: “Muốn món quà gì?”
Dụ Hữu cũng vô cớ, lý do thích hợp, nhưng vẫn nhịn : “Gì cũng . Cứ tặng cho em ngày chúng tham dự buổi lễ đó nhé, ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/chuong-36.html.]
Giang Tuân Chu hạ mi mắt, ánh mắt dịu dàng, chăm chú , nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Dụ Hữu cong mắt, may mắn Giang Tuân Chu truy vấn nguyên nhân. Cậu : “Cảm ơn chồng.”
Giang Tuân Chu bóp bóp má Dụ Hữu, bỗng gọi: “Cá Nhỏ của .”
Dụ Hữu nâng hàng mi dài lên: “Hả?”
“Em còn nhớ những gì trong lễ đính hôn ?” Giang Tuân Chu , “— Cảm ơn em xuất hiện mắt , bất kể quá khứ, bất kể nguyên do, chỉ , từ nay về , sẽ đồng hành bên cạnh em.”
Dụ Hữu ngẩn , hiểu Giang Tuân Chu đột nhiên nhắc đến đoạn của lễ đính hôn: “Em nhớ mà.”
Giang Tuân Chu : “Những lời đó đều là suy nghĩ thật lòng của .”
Dụ Hữu nhịn . Cậu nghĩ Giang Tuân Chu đang an ủi vì món quà của Tô Thu Linh: “Em mà. Em vì sự chênh lệch gia đình mà thấy bất an, chỉ là... quen lắm, cảm giác giống như một giấc mơ . Rõ ràng em gì cả, nhận nhiều sự yêu mến như thế, nên thấy chân thật.”
Giang Tuân Chu : “Em còn nhớ ước nguyện sinh nhật của em ?”
Dụ Hữu nhớ.
Cậu hy vọng thật nhiều thích , nhận thật nhiều tình yêu.
Giang Tuân Chu khẽ : “Bảo bối, tin . Trên thế giới nhiều yêu em. Em cần gì cả, chỉ cần em tồn tại ở đây, sẽ nhiều yêu em.”
Đôi mắt Dụ Hữu sáng lên, tin tưởng , gật đầu: “Vâng, em tin.”
Đến ngày tham dự buổi lễ, đội ngũ trang điểm mặt từ sớm để giúp tạo hình. Xong xuôi, Thạch Tam Lâm chụp vài tấm ảnh, chỉnh sửa văn bản đăng lên mạng xã hội.
Dụ Hữu chợt nảy ý nghĩ, đưa tay : “Cho em xem tài khoản của em ?”
“Tất nhiên .” Thạch Tam Lâm , đưa điện thoại, “Fan họ dựa đuôi điện thoại và giọng điệu đăng bài là trợ lý đăng là chính em đăng. Ngày nào họ cũng mong em lên lộ diện, trả lời họ vài câu đấy.”
Dụ Hữu bấm bài đăng mới nhất đăng. Vừa F5, hiện lên ít bình luận.
【 A a a a Cá Nhỏ của chúng đuôi mắt còn hình cá nhỏ nữa kìa, lấp la lấp lánh, đáng yêu quá mất!! Thưởng đùi gà cho chuyên viên tạo hình hôm nay!! 】
【 Giang tổng đừng hiểu lầm, chỉ đến đây dạo thôi, ý định đào tường . (vác cuốc) (đào chỗ một chút, đào chỗ một chút) 】
【 vác Cục Dân Chính đến đây… Ối ! Cá Nhỏ đính hôn !! Ôi trời ơi, Giang tổng trả vợ cho đây!!! 】
【 Cá Nhỏ một cái là đây là vợ định mệnh của . [chảy nước miếng][chảy nước miếng] Bảo bối, em thích bao tải màu gì? Nào nào, về nhà với nào! 】
Dụ Hữu trả lời riêng một bình luận: 【 Em thích bao tải màu xanh dương. 】
Giang Tuân Chu mặc bộ lễ phục cùng kiểu, tới. Anh cúi đầu cùng Dụ Hữu xem bình luận bài Weibo, khẽ “chậc” một tiếng: “Fan của em coi tồn tại nữa .”
Dụ Hữu chỉ một bình luận trong đó, vô tội : “Không , họ vẫn xem trọng lắm mà, còn chủ động nhắc đến đấy thôi.”
【 Giang tổng, đến để gia nhập gia đình hạnh phúc ! Hình tam giác là hình định nhất, ba hạnh phúc mới là hạnh phúc đích thực. Anh là bảo thủ nhỉ? 】
“Anh bảo thủ đấy.” Giang Tuân Chu nhấn mạnh, “Cực kỳ bảo thủ.”
Dụ Hữu đến run cả vai.
Giang Tuân Chu nguy hiểm nheo mắt , hỏi: “Cá Nhỏ của ?”
Dụ Hữu vội vàng thanh minh: “Em cũng là đặc biệt bảo thủ, thích hình tam giác chút nào.”
Cậu sợ Giang Tuân Chu thấy những bình luận quá trớn hơn nữa, chủ động kéo tay : “Chồng ơi, chúng thôi, dự lễ.”
Hai xuất phát từ khách sạn, lên chiếc Bentley dài, đến hội trường buổi lễ.
Chưa đến cửa hội trường, thấy một biển xanh dương từ xa.
Dụ Hữu bỗng sững sờ.
Khác với hai tấm biểu ngữ lẻ loi ở cửa đoàn phim lúc mới bắt đầu , bây giờ những bó hoa lấp lánh và banner của fan nối dài thành một dải cửa hội trường. Các fan giơ đủ loại biểu ngữ, hình như nhận xe, họ đồng loạt kích động, tuân thủ cách an . Trong tay họ vẫy vẫy những phong thư màu hồng hoặc xanh dương.
Dụ Hữu ngơ ngác hỏi: “Họ đều là fan của em ?”
Đoàn phim ở nơi hẻo lánh, fan chính thức can ngăn, nên nhiều fan đến tiếp ứng. Lễ trao giải gần như là sự kiện offline quy mô lớn đầu tiên của . Fan tụ tập đến đây, Dụ Hữu mới cảm nhận rõ ràng bao nhiêu yêu mến .
“Bảo bối, họ là fan của em, đang chờ em đấy.” Giang Tuân Chu , “Muốn Thạch ca giúp em nhận thư là tự ?”
Dụ Hữu : “Em thể tự nhận ạ?”
Giang Tuân Chu : “Tất nhiên .”
Hai bên đường nhân viên an ninh giữ trật tự. Dụ Hữu xuống xe, chỉ nhận thư tay chứ nhận quà.
Tình yêu nồng nhiệt cùng những lời cổ vũ và tiếng reo hò ập đến.
“Cá Nhỏ của chúng hôm nay đặc biệt !”
“Hứa với sẽ đóng nhiều phim hơn ?!”
“A a a a Cá Nhỏ, yêu con!! -”
Dù trải qua nhiều trường hợp như thế , nhưng giây phút tình yêu bao bọc, Dụ Hữu vẫn cảm thấy lồng n.g.ự.c ấm áp, bối rối. Cậu cảm thấy gì cả, mà nhận nhiều sự yêu mến như . Cậu chỉ thể vụng về hết đến khác bày tỏ lòng ơn.
Dụ Hữu ôm đầy tay những phong thư trở về, cùng Giang Tuân Chu trong.
Giang Tuân Chu : “Bảo bối, tiên cho em một chuyện.”
Bước chân Dụ Hữu vẫn còn lâng lâng: “Chuyện gì ạ?”
“Buổi lễ tập đoàn Giang gia tài trợ chính, nhờ trai dùng đặc quyền.” Giang Tuân Chu một cách nhẹ nhàng, “Để chuẩn cho em một chút bất ngờ.”