Miêu Miêu Omega Xuyên Đến Thế Giới Bình Thường - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-12-06 09:02:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Tuân Chu một căn hộ duplex ở gần hội trường, dọn dẹp .

Hai trở về căn hộ. Dụ Hữu hào hứng chạy thẳng đến bàn ăn, lấy hộp đựng và thấy chiếc bánh kem nhỏ mềm nhũn, tan chảy thành một mớ hỗn độn đường .

“Ôi , bánh kem tan …”

Giọng Dụ Hữu tiếc nuối.

Giang Tuân Chu lấy điện thoại : “Anh gọi đồ ăn, mua một cái nhé.”

“Không cần , gọi thêm chúng cũng ăn hết, cái là đủ .” Dụ Hữu kéo Giang Tuân Chu xuống cùng, “Chỉ cần ở bên em ước một điều ước là .”

Đèn tắt, ngọn nến màu xanh lam lung linh với ngọn lửa màu cam hồng, tỏa một vầng sáng nhỏ.

Thiếu niên chắp tay , ước nguyện. Hàng mi dài cong vút nhuốm ánh cam, cuối mắt mơ hồ trong suốt. Đôi môi hồng hào khẽ nhếch lên, gò má phồng một chút. Cậu thành kính đến đáng yêu.

Trái tim Giang Tuân Chu như móng vuốt của một chú mèo cào nhẹ, nhồn nhột. Anh cúi đầu, đặt một nụ hôn lên môi Dụ Hữu.

Dụ Hữu mở bừng mắt, đồng t.ử trong veo phản chiếu ánh nến lấp lánh, : “Giang Tuân Chu, cảm ơn .”

“Tối nay em lời cảm ơn nhiều .” Giang Tuân Chu sờ mặt , “Bảo bối, cần cảm ơn, chỉ cần em vui là đủ .”

“Em vui!” Dụ Hữu vui vẻ , “Em bao giờ nghĩ yêu đương thể vui như thế.”

Giang Tuân Chu cẩn trọng chọn từ: “Là yêu đương với thì mới vui.”

Không yêu đương chung, mà là yêu đương với thì mới vui.

“Vâng, , .”

Dụ Hữu khúc khích thái độ nghiêm túc của Giang Tuân Chu, ngoan ngoãn đồng ý. Cậu ngước mặt lên, mong chờ: “Chồng ơi, hôn em .”

Trên môi một lớp son bóng mỏng. Đôi môi mềm mại, căng mọng, trông lấp lánh và tỏa mùi hương ngọt ngào.

Giang Tuân Chu hôn lên môi Dụ Hữu. Cảm giác nhột ở lồng n.g.ự.c càng sâu hơn. Anh khẽ hỏi: “Kỳ phát tình sắp đến ?”

“Còn một tuần nữa.” Dụ Hữu lấy hết dũng khí , “ thực , trong giờ sinh lý thời gian kỳ phát tình cố định, nếu những yếu tố khác kích thích, nó thể đến sớm hơn.”

“Thật ?” Ánh mắt Giang Tuân Chu ánh lên ý , “Vậy xin mời thầy giáo Cá Nhỏ dạy cho học sinh thiếu bài nhé.”

Bốn chữ “thầy giáo Cá Nhỏ” thốt từ đôi môi mỏng của đàn ông lưu luyến đầy ám .

Tai Dụ Hữu ửng đỏ, nén sự ngại ngùng, ghé sát tai Giang Tuân Chu: “Cần … ôm em .”

“Tuân lệnh.”

Giọng Giang Tuân Chu khàn khàn. Lòng bàn tay nóng bỏng, đặt lên eo Dụ Hữu.

Sự thật chứng minh, Giang Tuân Chu là một học sinh giỏi khả năng lĩnh hội cực cao. Chỉ vài câu, thể nắm bắt trọng tâm, để nghiên cứu chuyên sâu hơn.

Đây là đầu tiên Dụ Hữu cảm nhận rõ ràng quá trình từ tỉnh táo đến mê đắm của bản . Cậu như kéo xuống đáy biển sâu, còn chút ý niệm phản kháng nào, cam tâm chìm đắm.

Trong phòng ngủ bật đèn, tầm tối mịt. Mùi hương hoa huệ nồng nàn lan tỏa, kích thích các dây thần kinh. Hơi thở gấp gáp và tiếng rên khe khẽ đan xen, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nước dính ướt do những nụ hôn mang .

“Chồng ơi…” Dụ Hữu bám gáy Giang Tuân Chu, âm cuối mềm mại, ý thức gần như mơ hồ, “Thích…”

Giọng Giang Tuân Chu chứa đầy ý : “Bảo bối, là ai?”

Ánh mắt Dụ Hữu m.ô.n.g lung: “Là Giang Tuân Chu, là bạn đời Alpha của em.”

Giang Tuân Chu mật cọ cọ mũi , dỗ dành: “Ngoan lắm.”

Hai thêm một tuần, cùng lái xe về nhà.

Dụ Hữu chăm sóc no đủ, vẻ mặt xinh mang một nét lười biếng, thỏa mãn. Trong dư vị của kỳ phát tình, dính Giang Tuân Chu hơn bình thường. Ngay cả khi cầm laptop việc, cũng lòng .

“Mẹ bảo chúng về nhà ăn cơm, là bà sẽ bếp nấu.” Giang Tuân Chu , “Bảo bối, chúng về nhà nghỉ ngơi hai ngày qua đó ăn cơm nhà nhé?”

“Vâng ạ.” Dụ Hữu tựa đầu gáy Giang Tuân Chu, mãn nguyện hít hà mùi cỏ nham lan, “Em mua ít đặc sản , thể mang qua biếu bác.”

Cậu hỏi: “Anh Thanh Ngôn ạ? Nếu thì thể mang phần của qua luôn.”

“Anh trai dạo công tác ở nơi khác, chắc sẽ về . Phần đặc sản em mua cho , sẽ sắp xếp đưa đến văn phòng là .”

Nhắc đến cơm nhà, đầu Giang Tuân Chu nhức. Anh nhịn hỏi Dụ Hữu: “Cá Nhỏ, em thật sự thấy nấu ăn ngon ?”

Ai cũng , Tô Thu Linh ngoài việc kinh doanh nhãn hiệu nước hoa, bà còn thích nghiên cứu ẩm thực. Bà theo đuổi sự sáng tạo, thường xuyên những ý tưởng đột phá, thêm thắt một vài tiểu tiết những công thức truyền thống.

Dụ Hữu hiểu: “Vâng, bác nấu ăn ngon thật mà. Ở chỗ chúng ăn thức ăn hương vị tương tự , cơm bác nấu em cảm giác như về kiếp , thấy quen.”

Giang Tuân Chu cảm thán: “Lần nào ăn cơm nhà em cũng hào hứng như thế, thảo nào thích em đến .”

Ba cha con họ ăn cơm với vẻ mặt cứng đờ, vị giác tấn công bởi vô vàn hương vị phức tạp. Họ ăn một cách từ tốn và thanh lịch.

Chỉ Dụ Hữu là ăn ngấu nghiến, còn chủ động xin thêm cơm.

Miệng ngọt, những lời khen chỉ chân thành mà còn dễ , dỗ Tô Thu Linh tít cả mắt. Bà thường xuyên giục Giang Tuân Chu đưa Dụ Hữu về nhà ăn cơm.

Dụ Hữu ngây ngô: “Bác đối xử với em , em cũng thích bác.”

Giang Tuân Chu bóp bóp mũi : “Thế còn thì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mieu-mieu-omega-xuyen-den-the-gioi-binh-thuong/chuong-39.html.]

“Thích ạ.” Dụ Hữu vui vẻ áp sát , “chụt” một tiếng, hôn thật kêu lên mặt Giang Tuân Chu, “Thích chồng nhất.”

Giang Tuân Chu cuối cùng cũng hài lòng, cúi đầu hôn lên khóe môi Dụ Hữu.

Sau vài ngày nghỉ ngơi, cả hai trở về thăm Tô Thu Linh và Giang Quân Nhiên đúng theo lịch hẹn.

Thời tiết , khung cảnh trang viên vẫn như khi. Hoa hồng phấn trong vườn nở rộ, đài phun nước phản chiếu ánh cầu vồng.

Xe dừng ở cửa, Dụ Hữu và Giang Tuân Chu cùng xuống xe.

Quản gia đón họ, dẫn khẽ nhắc nhở: “Sáng nay phu nhân cho tất cả nghỉ một ngày. Sắc mặt của từ sáng đến giờ lắm.”

Giang Tuân Chu khựng . Dụ Hữu bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

Quản gia lắc đầu: “Xin , cũng rõ lắm.”

Giang Tuân Chu đoán lẽ là chuyện ở tập đoàn. Anh an ủi, bóp nhẹ lòng bàn tay Dụ Hữu, khẽ : “Không , chắc chuyện lớn.”

Nếu thật sự chuyện gì, trai sẽ thông báo. hiện tại động tĩnh gì, chắc chỉ là vấn đề nhỏ.

Dụ Hữu tin tưởng lời Giang Tuân Chu , gật đầu: “Vâng.”

Hai nhà, thấy tiếng của Tô Thu Linh từ lầu vọng xuống.

“Cá Nhỏ và Thuyền trưởng Tuân về đấy ? Có mệt , mau xuống .”

Tô Thu Linh từ cầu thang xuống.

Giang Tuân Chu gọi “”, Dụ Hữu ngoan ngoãn gọi “bác Tô”.

Tô Thu Linh : “Thuyền trưởng Tuân, ba con đang ở thư phòng, hình như chuyện tìm con. Ông bảo khi nào con đến thì lên gặp ông .”

Giang Tuân Chu nghi ngờ gì, lên tiếng đáp. Anh nghiêng đầu với Dụ Hữu: “Bảo bối, lên thư phòng một lát.”

Dụ Hữu “ừ” một tiếng, chủ động vẫy tay: “Chồng , em ở chuyện với bác Tô một lát.”

Tô Thu Linh mật kéo Dụ Hữu xuống sofa, bưng tới một đĩa trái cây bàn : “Thuyền trưởng Tuân con thích ăn dứa. Gần đây bạn bè tặng một thùng dứa ruột hồng Costa Rica, sáng nay bác đặc biệt bảo cô giúp việc cắt một đĩa, ngâm nước muối cho con . Cá Nhỏ thử xem.”

Trên đĩa thủy tinh bày những miếng dứa ruột hồng dựng , trông hấp dẫn ngon miệng. Chúng còn xiên bằng tăm tre, thể cầm ăn ngay, tránh bẩn tay.

Miếng dứa ngọt thanh, tỏa mùi hương hoa quả nồng đậm. Cắn một miếng, nước dứa tràn đầy trong khoang miệng.

Dụ Hữu ăn xong một miếng, đôi mắt mèo sáng lên: “Ngon quá ạ.”

“Thích là , lát nữa mang cả thùng về , bác và ba Giang Tuân Chu ăn hết .”

Tô Thu Linh , dấu vết hỏi: “À , Cá Nhỏ, dạo con và Thuyền trưởng Tuân sống với thế nào?”

Dụ Hữu “hả” một tiếng, hiểu tại Tô Thu Linh đột nhiên hỏi , nhưng cũng nhịn : “Rất ạ, gần đây chúng con sống với vui vẻ.”

Cậu thể về chuyện sinh nhật, chỉ thể qua loa một cách mơ hồ.

mặt thể giấu cảm xúc. Nụ hạnh phúc rạng rỡ từ khóe mắt, đuôi mắt lan , lộ vẻ ngây thơ và ngượng ngùng.

Vẻ mặt Tô Thu Linh dâng lên một chút phức tạp, trìu mến. Đôi mắt bà khẽ chớp động, hai tay bà đặt lên tay của Dụ Hữu, vỗ vỗ nhẹ, dịu dàng : “… Cá Nhỏ, khổ cho con .”

“Khổ?” Dụ Hữu mơ màng, “Bác ơi, cháu khổ ạ.”

Tô Thu Linh khẽ thở dài, thôi: “Tính cách của thằng Tuân Chu bác ? Mọi chuyện đều do nó sắp xếp ? Con chịu đồng ý cũng là tình cảm với nó ?”

Bà nặng nề lắc đầu, giọng tràn đầy tự trách: “Đều là của bác và chú Quân Nhiên, dạy dỗ nó - thể vì lợi ích cá nhân mà lợi dụng tình cảm của khác chuyện tổn thương như .”

Dụ Hữu ngây : “Hả?”

Bên , Giang Tuân Chu lên lầu, cong ngón tay gõ cửa thư phòng.

“— Vào .”

Giọng uy nghiêm và lạnh lùng từ bên trong vọng .

Giang Tuân Chu đẩy cửa, bước thư phòng nhạy bén cảm nhận khí ngột ngạt. Thần sắc từ nhẹ nhõm chuyển sang nghiêm túc, hỏi: “Ba, ba tìm con việc ạ?”

Giang Quân Nhiên bàn việc, ngước mặt lên. Khóe mắt ông những vết nhăn sương gió, thần sắc giận mà uy.

Ông đang xem một tập tài liệu. Thấy Giang Tuân Chu đến, ông gấp tài liệu, trầm giọng : “Đến ? Ngồi xuống chuyện.”

Giang Tuân Chu đóng cửa , tiến gần, xuống ghế đối diện bàn việc. Từ vẻ mặt nặng nề của Giang Quân Nhiên, kết luận tình hình khó giải quyết: “Có chuyện gì ạ?”

“Sáng nay ba và con nhận cái tập tài liệu .”

Giang Quân Nhiên , ánh mắt sắc như dao. Giọng ông chậm rãi, kìm nén sự tức giận: “Nói , đây là chuyện gì?”

Tập tài liệu màu xanh trong tay ông ném mạnh xuống bàn việc, tạo một tiếng động chói tai.

Giang Tuân Chu cúi đầu , mở và thấy rõ. Trái tim đột nhiên lỡ nhịp.

Đây là bản hợp đồng từng máy hủy giấy xé thành vô mảnh nhỏ, nhưng từ lúc nào ai đó nhặt và ghép từng tờ một.

Giấy trắng mực đen, từng câu từng chữ rõ ràng.

— Chính là bản hợp đồng mà ký với Dụ Hữu để giành quyền lực trong tập đoàn.

Loading...