2
Quả nhiên, Tống Dụ là  cực kỳ cố chấp.
Không chỉ  ,   còn là một   giỏi giải quyết vấn đề.
Sau khi   nguyên nhân  khéo léo từ chối   là vì  xem   như một bậc trưởng bối giống chú nhỏ của ,   lập tức rút điện thoại  gọi cho chú nhỏ của , đề nghị cắt đứt  quan hệ.
Chủ nhỏ ở đầu dây bên  như  gió cuốn , còn  ở đầu dây bên  thì mắt tròn xoe mồm há hốc, c.h.ế.t lặng tại chỗ.
Phải   đây?
Tống Ngộ quả thật  giải quyết vấn đề từ gốc rễ.
 dù ,  vẫn  thể trái với lương tâm mà đồng ý  .
"Thật sự   , Miêu Miêu?"
Tống Ngộ  bỏ cuộc, mà  một  nữa nghiêm túc tranh thủ: "...Anh  nhất thiết  ép em hiểu nội tâm của , nhưng ít nhất, hãy cho cơ thể  một cơ hội."
Những lời lẽ mạnh bạo  khiến  mặt đỏ nóng ran như  bốc cháy, hận chỉ  chui xuống gầm bàn trốn  cho đỡ nhục.
Nói thật, nếu phía đối diện là  khác, chắc   báo cảnh sát từ lâu .
Chỉ vì là Tống Ngộ, nên  mới tin   chỉ đang thành thật liệt kê những ưu điểm của , chứ   đang quấy rối tình dục.
Ánh mắt  né tránh, lắp bắp : "Đàn ,  đừng như thế, hai chúng  thật sự  hợp mà..."
Vừa dứt lời, cúc áo  n.g.ự.c Tống Ngộ bỗng bật tung, để lộ một khe n.g.ự.c quyến rũ bất ngờ lọt  mắt , khung cảnh chợt trở nên vô cùng mờ ám.
Tống Ngộ vội vàng khép  áo sơ mi,  định xin , ngẩng đầu lên thì thấy  đang trân trân  chằm chằm nốt ruồi nhỏ gợi cảm  n.g.ự.c  , còn theo bản năng nuốt nước bọt.
Anh   khẽ, bàn tay  giơ lên   mấy giây, cứ thế buông xuống.
 chợt tỉnh táo trở .
Xong ,   thì  nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng  rửa sạch  .
"Đàn ..."
 yếu ớt gọi   một tiếng, lắp bắp : "Em  em  cố ý   đó,   tin ?"
"Không  , Miêu Miêu."
Tống Ngộ  hiểu ý  khác,  bụng an ủi : "Con   khi gặp thứ  thích,  khó mà kiềm chế . Không chỉ  em như …  cũng thế."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mieu-mieu/chuong-2.html.]
Lời     thể  là  uyển chuyển, nhưng lọt  tai ,  kiểu gì cũng thấy sai sai.
Cái gì mà gọi là "thứ  thích" chứ?
 - Ô Miêu Miêu là cái loại phụ nữ chỉ  thèm thuồng  thể  khác ?
 ,  là như thế đấy.
  chỉ thèm đàn ông,  còn thèm cả phụ nữ, chủ trương của  là “vạn vật đều  thể mlem”, “mưa móc đều rưới”.
 hiện thực đau đớn  giáng cho  một cái tát đau điếng.
Đừng  đến việc thèm  thể  khác,  ngay cả bàn tay nhỏ của trai xinh gái  còn  từng sờ qua.
Bởi  khi Tống Ngộ  thành khẩn mời  sờ thử cơ n.g.ự.c lớn của  ,  đáng  hổ mà động lòng mất , bởi vì    với , đây chỉ là kiểm hàng,  hề  chuyện ép mua ép bán.
Cái quái nào phụ nữ nào chịu nổi chứ? Dù  thì  cũng đầu hàng !
Dùng tay che mặt ,  như kẻ trộm lén lút dịch đến bên cạnh Tống Ngộ, sờ thử một cái qua lớp áo.
 Tống Ngộ đột nhiên trở nên  keo kiệt.
Vừa sờ xong một cái,    nghiêng  che n.g.ự.c .
Tốc độ nhanh đến mức  còn  kịp phản ứng, khiến bàn tay  vẫn giữ nguyên tư thế cũ, lơ lửng giữa  trung một cách ngơ ngác.
Khoan , cái  là ý gì ?
Mặt  đầy dấu hỏi, dùng ánh mắt hỏi Tống Ngộ.
Tống Ngộ dịu dàng  một tiếng, ánh mắt lấp lánh: "Anh nghĩ  chu đáo, sờ qua lớp áo cảm giác   lắm..."
Khẩu vị của  lập tức  khơi gợi, ranh giới đạo đức cũng phút chốc rớt xuống mức thấp nhất, phẩm giá gì đó, sĩ diện gì đó, tất cả đều  vứt   đầu——
Tống Ngộ  , sẽ   là cởi áo  để  sờ đó chứ?
 nên chấp nhận,  là chấp nhận nhỉ?
Có lẽ là ánh mắt của  quá trần trụi thẳng thắn, Tống Ngộ  bụng nhắc nhở  một chút: "Miêu Miêu, tiệm tráng miệng  là nơi công cộng."
Ngớ  vài giây , mặt  lập tức đỏ bừng.
Tiếp đó là điên cuồng lắc đầu, cùng với sự bao biện   lựa lời: "Không , đàn   đừng hiểu lầm, em tuyệt đối, tuyệt đối   ý   cởi áo ở đây!"
Tống Ngộ ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm,  cũng  định cởi."