"Đó   là hồi sinh! Đó là tra tấn nàng!"  chỉ  cỗ quan tài.
"Nhìn nàng ! Nàng đang đau khổ! Nàng   giải thoát!"
Thẩm Chiêu Minh  xuống t.h.i t.h.ể Tô Thư,  những giọt nước mắt máu, thoáng chút d.a.o động.
 ngay lập tức,   trở nên cứng rắn. "Không! Ta  thể mất nàng! Ta  chờ đợi quá lâu! Nàng…"
Hắn chợt  , ánh mắt trở nên điên cuồng và tham lam.
"Nàng chính là chìa khóa! Linh hồn nàng  hảo, sẽ  thế  , cho phép Thư nhi trở về!"
Hắn vung tay lên, một luồng khí lạnh khủng khiếp bủa vây lấy , kéo  về phía .
Chiếc thoa ngọc  tay  rung lên dữ dội, hào quang trắng tỏa sáng chống   lạnh, nhưng dần yếu   sức mạnh điên cuồng của Thẩm Chiêu Minh.
 cảm thấy linh hồn  như   hút  khỏi thể xác.
Trước mắt  bắt đầu tối sầm.
 lúc đó, cỗ quan tài pha lê nổ tung.
Một luồng sức mạnh đen tối cuồn cuộn bùng phát, đẩy bay cả Thẩm Chiêu Minh và   xa.
 Thi thể Tô Thư từ từ  dậy, đôi mắt mở .
 đó   là đôi mắt của  sống.
Đó là hai hố đen ngòm, sâu thẳm, tràn ngập nỗi đau và sự phẫn nộ của ngàn năm.
Một giọng ,  dịu dàng  đầy uy lực, vang vọng khắp đại sảnh,   trong đầu, mà là trực tiếp vang lên, khiến  khí run rẩy.
"Chiêu Minh… cuối cùng… ngươi vẫn  buông tha cho  ?"
Không khí trong đại sảnh ngưng đọng.
Sức mạnh đen tối từ Tô Thư tỏa  áp đảo, khiến ngọn lửa  những bó đuốc chập chờn, những tinh thể  vòm đá rung rinh.
Thẩm Chiêu Minh, kẻ  còn điên cuồng và đầy quyền lực, giờ đây như  mất hồn,  chôn chân   phụ nữ  c.h.ế.t từ lâu nay  dậy.
"Thư… Thư nhi?" Giọng  run rẩy,  đầu tiên mang đầy vẻ bất an và hoảng loạn. "Nàng… nàng tỉnh  ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon-o-lang-tram-huong/11.html.]
Tô Thư –  đúng hơn là thực thể đang chiếm giữ t.h.i t.h.ể nàng –  cái  đen ngòm về phía .
Nụ  nở  môi, nhưng đó là nụ  đầy chua xót và oán hận.
"Tỉnh ư? Ta  từng  ngủ yên, Chiêu Minh." Giọng nàng vang vọng, lạnh lẽo.
"Ngươi giam cầm linh hồn  ở đây, dùng m.á.u và nước mắt của những linh hồn vô tội để trói buộc , để mê hoặc . Ngươi gọi đó là yêu? Đó là ích kỷ! Là điên rồ!"
Từng lời, từng chữ như búa tạ đập  Thẩm Chiêu Minh. Hắn lùi  một bước, khuôn mặt tái nhợt.
"Không…  chỉ  cứu nàng! Ta  thể mất nàng! Thứ sức mạnh nguyên thủy   g.i.ế.c nàng,  chỉ  đưa nàng trở về!"
"Cứu ?" Tô Thư  nhạo, hai hàng nước mắt m.á.u  lăn dài. "Bằng cách g.i.ế.c hại bao  vô tội? Bằng cách biến  thành một con quỷ đói khát, sống dựa  linh hồn của kẻ khác? Ngươi   ô uế tình yêu của chúng , Chiêu Minh. Ngươi  biến nó thành một lời nguyền máu."
   nền đá lạnh, cố gắng lấy   thở  cú va đập.
Cuộc đối thoại giữa họ khiến  sững sờ.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Hóa , Thẩm Chiêu Minh    là một kẻ tàn ác khát máu.
Hắn là một kẻ si tình,  sa  con đường mê , dùng những phương pháp tà ác để níu giữ   yêu, và cuối cùng, hủy hoại cả hai.
 sự thấu hiểu đó  khiến  tha thứ cho .
Quá nhiều linh hồn   hiến tế.
Quá nhiều đau khổ  xảy .
Tô Thư  ánh mắt đen ngòm về phía .
Nàng  chiếc thoa ngọc  đang cầm, và một tia dịu dàng thoáng hiện trong đôi mắt tử thần của nàng.
"Cảm ơn cô."* Giọng nàng dịu xuống. "Chính  ấm thuần khiết của cô và ký ức từ chiếc thoa ,  giúp  tạm thời thoát khỏi sự trói buộc của ."
Nàng đưa tay .
Chiếc thoa ngọc trong tay  bỗng rung lên,  bay về phía nàng, nhẹ nhàng đậu  mái tóc của nàng.
Một luồng ánh sáng ấm áp, thuần khiết tỏa  từ chiếc thoa, tạm thời xua tan một phần khí chất đen tối quanh nàng.
Thẩm Chiêu Minh như bừng tỉnh.