Bà mụ già lùi  một bước,   bằng ánh mắt khó hiểu, khẽ : “Xong . Nghênh  giá sắp tới.”
Rồi bà  cùng đám nữ tỳ lẳng lặng rời , như những cái bóng,  để  một dấu vết gì ngoài  trong bộ đồ đỏ và khuôn mặt  trang điểm thật kỹ trong gương.
  đó, chờ đợi.
Căn nhà chìm trong im lặng c.h.ế.t chóc.
Tiếng gió thổi bên ngoài dường như cũng im bặt.
Chỉ còn  thấy tiếng tim  đập thình thịch, như một bản tango điên cuồng  thảm họa.
Rồi, tiếng nhạc  vang lên.
Lần , nó  ở xa nữa.
Team Dưa hấu không ngọt_ Truyện chỉ đăng trên MonkeyD_vui lòng không re-up ra ngoài.
Nó vang lên ngay  cửa nhà .
Tiếng kèn, tiếng sáo, tiếng trống… rộn ràng mà u buồn,  càng rõ càng thấy rợn .
Ánh đèn đỏ từ ngoài cửa sổ hắt , lắc lư theo nhịp bước chân.
Cộc, cộc, cộc.
Tiếng gõ cửa.
Không hối hả,  vội vàng, chỉ ba tiếng chậm rãi, nặng nề, như gõ thẳng  trái tim .
  dám mở cửa.
 cánh cửa gỗ vẫn tự động mở , như  một bàn tay vô hình nào đó đẩy từ bên ngoài.
Đứng  cửa là một đội .
Họ mặc áo đỏ, đội mũ đỏ, nhưng khuôn mặt một màu trắng bệch, đôi mắt đen nhánh  chớp.
Họ khiêng một chiếc kiệu đỏ chói lọi, trang trí đầy lụa là và phụ kiện bằng bạc.
Xung quanh, những  khác thổi kèn, gõ trống, nhưng ánh mắt họ đờ đẫn,  thẳng về phía ,  hề  .
Không một  nào trong  họ  vẻ là…  sống.
Một  mặc áo đỏ,  lẽ là trưởng đoàn nghênh , bước .
Hắn  cúi đầu: “Tân nương, xin mời lên kiệu. Thiếu gia đang chờ.”
Giọng  của  đều đều,  một tình cảm.
 lắc đầu, lùi  trong góc nhà: “Không…   !”
Người đó  phản ứng gì, chỉ  hiệu.
Hai tên gia nhân áo đỏ khác bước , mỗi  nắm lấy một cánh tay .
Bàn tay của họ lạnh như băng, và lực khủng khiếp.
 giãy giụa, nhưng vô ích.
Họ lôi   khỏi cửa, dễ dàng như nhấc một con chim non.
Gió đêm thổi ào , lạnh thấu xương.
  nhét  trong chiếc kiệu đỏ.
Bên trong tối om, chỉ  một ngọn đèn lồng nhỏ màu đỏ treo ở góc, tỏa  thứ ánh sáng mờ ảo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-hon-o-lang-tram-huong/3.html.]
Mùi trầm hương nồng nặc trong kiệu khiến  ngột thở.
Kiệu  khiêng lên.
Đoàn  bắt đầu di chuyển.
 vén tấm màn kiệu  .
Làng Trầm Hương chìm trong bóng tối im lặng.
Những ngôi nhà đóng cửa im ỉm,  một bóng đèn,  một tiếng động.
Như thể cả làng    và tránh xa đoàn nghênh  ma quái .
Chỉ  ánh trăng lờ mờ chiếu xuống, in bóng dài đen đúa của đoàn   con đường làng.
Họ   về phía đồi nhà họ Thẩm.
Thay  đó, đoàn  rẽ  một con đường nhỏ phía  làng, dẫn  một khu rừng già.
Ở đó, những cây cổ thụ cao vút, cành lá sum suê che kín cả ánh trăng.
Bóng tối càng lúc càng dày đặc.
Tiếng nhạc vẫn rền vang, nhưng trong khung cảnh rừng núi âm u , nó  càng thêm quỷ dị.
Những tán cây như đang vươn những cánh tay quái dị  với lấy đoàn .
 run rẩy,  dám  nữa, buông tấm màn kiệu xuống.
Trong bóng tối,  cảm nhận rõ hơn sự chuyển động nhấp nhô của chiếc kiệu và  thở lạnh lẽo của những  khiêng kiệu bên ngoài.
Bỗng, chiếc kiệu dừng .
Tiếng nhạc cũng im bặt.
Một sự im lặng đáng sợ bao trùm, chỉ còn  thấy tiếng gió rít qua kẽ lá và tiếng tim  đập loạn xạ.
Tấm màn kiệu  kéo sang một bên.
Ánh trăng lờ mờ lọc qua tán lá, chiếu xuống một  đất trống giữa rừng.
Ở đó, một  đàn ông mặc áo xiêm rộng màu đỏ thẫm, tay cầm một dải lụa đỏ, đang  chờ.
Khuôn mặt   cuối cùng cũng hiện rõ  ánh trăng.
Đẹp.
Một vẻ  lạnh lùng, sắc sảo, nhưng     sức sống.
Làn da trắng bệch, đôi môi đỏ thẫm, và đôi mắt – đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm, như hai hố sẵn sàng nuốt chửng linh hồn bất kỳ kẻ nào dám  thẳng .
Thẩm Chiêu Minh.
Hắn  , chỉ đưa tay  cho .
“Đến đây, nương tử.” Giọng  vang lên trực tiếp trong đầu , lạnh lẽo và đầy uy quyền.
 lắc đầu, co   trong góc kiệu.
Hắn  nổi giận.
 Ánh mắt  lướt qua , như thể    phản ứng .
Hắn bước tới, cúi   trong kiệu.
Hơi lạnh từ   tỏa  khiến da  nổi da gà.