Minh Nguyệt Đao - Chương 10 – Ván cờ trong yến hội
Cập nhật lúc: 2025-09-14 10:09:11
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đại yến trong Hoàng cung tổ chức ba ngày , nhân dịp Bắc Lương sứ thần ở thêm để bàn chuyện biên giới. Yến tiệc bố trí ở điện Vĩnh An, nơi trần cao cột lớn, đèn ngọc treo sáng như ban ngày, gấm vóc trải dài đến tận bậc ngọc thềm.
Tin Thiên thư binh lương thất lạc lan khắp kinh thành, nên ánh mắt quan khách hôm đều dồn về Trấn Bắc Hầu phủ. Người thì hiếu kỳ, kẻ thì chờ đợi, mong xem một ván cờ lớn sẽ ngã ngũ thế nào.
Minh Nguyệt mặc y phục màu lam ngọc, mái tóc vấn gọn, gương mặt sáng nhưng son phấn cầu kỳ. Nàng bước điện, ánh mắt bao kẻ kinh ngạc. Một nữ tử, dám ngẩng cao đầu xuất hiện giữa yến hội bá quan – điều tự là một lời thách thức.
Sở Dịch bên , trong hàng ghế quan giám sát. Ánh mắt sắc bén, nhưng giấu chén rượu, quan sát từng cử động của nàng.
Hoàng thượng xuất hiện, vẻ ngoài gầy yếu, giọng cũng còn vang như xưa. Sau lời chào, yến tiệc bắt đầu. Trống trỗi lên, vũ cơ múa lượn, rượu rót chan hòa.
Giữa cuộc vui, Quốc sư Hàn Kinh dậy, áo bào đen lấp lánh ánh đèn, giọng sang sảng:
— Hoàng thượng, Thiên thư trọng yếu mất, thiên hạ đều bất an. Thần khẩn xin Người hạ chỉ, lục soát bộ Trấn Bắc Hầu phủ, để lấy công đạo cho triều đình!
Bá quan nhao nhao, kẻ gật gù đồng tình, kẻ lặng im dám .
Minh Nguyệt dậy. Nàng bước giữa điện, dáng thẳng, giọng trong trẻo vang vọng:
— Quốc sư tôn kính, nếu ngài Trấn Bắc Hầu phủ mất Thiên thư, xin cho phép hỏi: vì Thiên thư chỉ mới mất đầy ba ngày, mà ngài rõ ràng đến ?
Hàn Kinh thoáng sững, bật lớn:
— Tiểu thư, thần là Quốc sư, triều đình việc nào mà thần ?
— Phải. — Minh Nguyệt nghiêng đầu, đôi mắt sáng như trăng soi. — nhanh đến mức , chỉ hai khả năng: hoặc ngài tai mắt khắp nơi, hoặc… Thiên thư vốn ở trong tay ngài.
Điện Vĩnh An lập tức rúng động. Tiếng xì xào nổi lên như sóng.
Thái tử nhíu mày, giọng gay gắt:
— Lời ngươi láo xược!
Minh Nguyệt nao núng, nàng giơ tay, Tiểu Trúc lập tức bước lên, đặt bàn một bọc vải. Nàng mở , để lộ một mảnh da dê nhỏ cháy xém, góc còn vết chữ.
— Đây là mảnh nhặt tại mật thất đêm Thiên thư mất. Các vị đại nhân, xin hãy xem!
Một vị đại thần cao tuổi cầm lên, xem kỹ run run:
— Đây quả thật là chất da đặc biệt dùng trong việc chép Thiên thư. … ở ngoài mật thất?
Minh Nguyệt chậm rãi:
— Đêm đó, kẻ trộm để mảnh . Mùi hương đặc trưng da dê là từ một loại hương liệu chỉ Quốc sư thường dùng trong thư phòng. Nếu các vị tin, thể cho kiểm nghiệm.
Mọi ánh mắt đồng loạt đổ dồn về Hàn Kinh.
Sắc mặt thoáng biến đổi, nhưng nhanh lấy bình tĩnh, nhạt:
— Một mảnh da thể vu cáo Quốc sư ?
Minh Nguyệt tiến lên một bước, giọng nàng bỗng vang lên rõ ràng, như lưỡi kiếm c.h.é.m khí:
— Vậy Quốc sư dám thề Hoàng thượng và bá quan rằng trong phủ , hề giữ bất kỳ bản chép nào của Thiên thư?
Không khí trong điện như ngưng đọng.
Thái tử bật dậy, toan cắt lời:
— Đủ ! Một nữ tử dám vu cáo bề ngay trong yến hội, chẳng lẽ còn coi thường triều đình?
Minh Nguyệt xoay , đôi mắt sáng quắc hướng thẳng Thái tử:
— Điện hạ gấp gáp thế? Người cáo buộc là Quốc sư, ngài. Hay là… hai vốn cùng một ván cờ?
Lời như tiếng sét đánh xuống giữa điện. Nhiều quan tái mặt, ai dám thở mạnh. Hoàng thượng cau mày, nắm c.h.ặ.t t.a.y ghế, đôi mắt già nua lóe tia nghi ngờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-10-van-co-trong-yen-hoi.html.]
@thichancommem
Quốc sư nhận tình thế nguy hiểm, lập tức đổi giọng, quỳ xuống:
— Hoàng thượng, thần nguyện cho lục soát phủ để chứng minh trong sạch. nếu tìm thấy, thì tội danh bôi nhọ … xin giáng xuống Trấn Bắc Hầu phủ!
Hoàng thượng im lặng hồi lâu, cuối cùng gật đầu:
— Được. Lập tức phái thị vệ . Nếu trong phủ Quốc sư dấu vết, sẽ xử theo luật. Nếu … Trấn Bắc Hầu phủ nhận tội.
Tiếng trống vang ba hồi, như báo hiệu một ván cờ sinh tử mở.
Minh Nguyệt lặng lẽ siết chặt chuôi kiếm giấu trong tay áo. Nàng hiểu, từ giây phút , con đường lùi đều cắt đứt. Hoặc lật mặt Quốc sư và Thái tử, hoặc Hầu phủ diệt vong.
Trong đám đông, Sở Dịch ngẩng lên, ánh mắt gặp nàng. Hắn khẽ gật đầu — một tín hiệu ngầm. Bởi trong phủ Quốc sư, bí mật để một “dấu vết” từ theo dõi . Nếu thị vệ tìm thấy, ván cờ sẽ xoay chuyển.
Trong điện, yến tiệc tiếp diễn nhưng còn ai để tâm đến vũ cơ nhạc khúc. Mọi ánh mắt đều dán chặt cửa lớn, chờ tin từ thị vệ trở về.
Quốc sư khoác vẻ bình thản, nhưng ngón tay giấu trong tay áo siết chặt đến tím bầm. Thái tử cố gắng giữ vẻ oai nghi, song vết mồ hôi rịn nơi trán tố cáo sự căng thẳng.
Minh Nguyệt yên, vẻ ngoài bình tĩnh, nhưng lòng như trống dồn. Nếu kế hoạch của Sở Dịch thất bại… tất cả sẽ chấm hết.
Cuối cùng, tiếng hô lớn vang ngoài điện:
— Khởi bẩm Hoàng thượng! Trong phủ Quốc sư… phát hiện hòm gỗ chứa bản Thiên thư!
Điện Vĩnh An nổ tung như cơn bão.
Hoàng thượng gầm lên, đôi mắt già nua bùng sáng:
— Hàn Kinh! Ngươi còn dám trong sạch?
Bá quan đồng loạt xôn xao, nhiều kẻ quỳ xuống xin xử ngay.
Quốc sư tái mặt, lắp bắp:
— Không… thể nào… Đây là gài bẫy! Ai đó hãm hại thần!
Thái tử phắt dậy, định can thiệp, nhưng ánh mắt Hoàng thượng xoáy thẳng ông , khiến bước chân cũng khựng .
Minh Nguyệt cúi , giọng rõ ràng:
— Hoàng thượng, thần nữ dám tự xưng thanh liêm. sự thật hôm nay chứng minh: Trấn Bắc Hầu phủ kẻ duy nhất khả năng động đến Thiên thư. Xin Người suy xét kỹ, kẻ mới là mối họa lớn nhất.
Hoàng thượng im lặng. Gương mặt ông già nua, nhưng đôi mắt lóe sáng, dường như thấy điều gì.
Đêm đó, yến tiệc tàn trong khí ngột ngạt. Quốc sư tạm giam, Thái tử thì lệnh “ở trong Đông cung ngoài”.
Trên đường trở về, Minh Nguyệt và Sở Dịch sóng đôi trong bóng tối.
— Nàng cược cả mạng sống trong ván cờ . — Sở Dịch khẽ .
Minh Nguyệt nắm chặt vạt áo, đôi mắt sáng trong màn đêm:
— Không còn lựa chọn nào khác. Nếu dám , Hầu phủ c.h.ế.t từ lâu .
Sở Dịch nàng, ánh mắt đầu còn lạnh như băng, mà một tia ấm áp khó che giấu.
— Tạ Minh Nguyệt… Nàng thật sự là kỳ thủ duy nhất dám đặt cả triều đình lên bàn cờ.
Minh Nguyệt khẽ , nụ mệt mỏi nhưng kiêu hãnh:
— Và ván cờ … mới chỉ bắt đầu.