Đêm  yến hội, Trấn Bắc Hầu phủ tạm thời yên ả. Tin Quốc sư  giam giữ lan khắp kinh thành, bá quan nhiều kẻ ngầm bàn rằng vận may của Tạ gia  đến. Tạ Trọng Quân  đầu  nhiều ngày thở phào, thậm chí còn nâng chén rượu  lớn:
— Muội ,   chính là nhờ . Nếu   sự dũng cảm của , cả phủ  mất mạng trong ngục.
Minh Nguyệt chỉ mỉm , nhưng trong lòng  hề an tâm. Bởi nàng , một ván cờ lớn   thể khép  nhanh chóng như ? Quốc sư ngã xuống, nhưng Thái tử  dễ để yên.
Sở Dịch im lặng  bên, ánh mắt lạnh lùng quét qua khung cửa sổ, nơi bóng đêm dày đặc. Hắn khẽ :
— Đừng vội mừng. Lưỡi d.a.o thật sự… luôn đến  khi kẻ địch tỏ   thua.
 
Quả nhiên, ngay trong đêm đó, Đông cung sáng đèn.
Thái tử   ghế, sắc mặt u ám. Trước mặt  là ba tên sát thủ áo đen, quỳ gối chờ lệnh. Giọng Thái tử khàn  vì phẫn nộ:
— Quốc sư  tạm giam, tất cả là vì con tiện nhân Tạ Minh Nguyệt! Không g.i.ế.c ả, lòng   yên?
Hắn rút  từ tay áo một tấm ngọc bội, ném xuống đất.
— Đây là tín vật. Các ngươi mang theo, sẽ mở  mật đạo trong Hầu phủ. Đêm nay, bằng  giá  lấy mạng ả.
Một tên ngẩng đầu, mắt lóe sáng:
— Điện hạ yên tâm, chúng thần sẽ  để  dấu vết. Sáng mai, chỉ còn xác lạnh của ả .
 
Giữa canh ba, trong Hầu phủ, gió đêm rít qua những khe cửa. Minh Nguyệt  mới chợp mắt thì bỗng  tiếng động lạ. Nàng bật dậy, tay vươn đến Bạch Nguyệt kiếm  gối.
Cửa sổ bật mở. Ba bóng đen lướt , nhanh như quỷ mị. Không một lời, đoản đao vung lên, c.h.é.m thẳng về phía nàng.
Minh Nguyệt xoay , mũi kiếm bật sáng, đỡ lấy nhát đầu tiên. Tia lửa tóe , căn phòng chấn động.
— Kẻ nào?! — nàng quát.
Không  đáp lời, chỉ  ánh đao sáng loáng. Một kẻ khác từ phía  lao tới, mũi đao nhắm thẳng tim nàng. Minh Nguyệt lùi , kiếm vung thành vòng tròn, chặn cả hai hướng.  ba kẻ phối hợp vô cùng ăn ý, khiến nàng dần  ép lùi.
 lúc mũi đao gần chạm  vai, một tiếng “vút” vang lên, mũi tên xuyên thủng cánh tay một sát thủ. Hắn gào lên, đao rơi xuống đất.
Sở Dịch lao  từ mái hiên, cung ngắn trong tay, mắt như sói đêm.
— Minh Nguyệt, tránh !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-11-luoi-dao-trong-bong-toi.html.]
Hắn rút kiếm, nhập trận. Kiếm pháp của  tàn khốc, từng chiêu dứt khoát lấy mạng. Chỉ vài nhịp thở, một kẻ  gục xuống, m.á.u thấm đỏ sàn gạch.
Hai kẻ còn  lập tức nhận  bất lợi, tung khói độc ,  nhảy vọt qua cửa sổ.  khi rút lui, một kẻ ngoái  quăng vật gì  trong. Minh Nguyệt kịp nghiêng , song vật  vẫn sượt qua má nàng, cắm phập  cột gỗ.
Nàng rút : một mũi ám tiễn chạm ngọc khắc hoa văn rồng.
Sở Dịch cau mày:
— Đó là… tín vật Đông cung.
Không khí trong phòng chợt đông cứng. Minh Nguyệt siết chặt mũi tiễn, ánh mắt rực lửa:
— Vậy thì  còn nghi ngờ gì nữa. Chính Thái tử  sai sát thủ.
 
@thichancommem
Sáng hôm , tin Hầu phủ  tập kích lan , song chỉ  kể bằng nửa sự thật: “Có kẻ lạ đột nhập, may mắn  đánh lui.”
Minh Nguyệt cất kỹ ám tiễn,  lập tức giao cho Hoàng thượng. Nàng hiểu, một khi tung , sẽ lập tức  chụp mũ “ngụy tạo bằng chứng”.
Trong thư phòng, nàng và Sở Dịch  đối diện.
— Thái tử   còn kiêng dè. — nàng , giọng bình thản nhưng trong mắt lóe tia kiên quyết. — Từ nay, từng  thở của  đều  dòm ngó.
Sở Dịch dựa lưng  ghế, ánh mắt tối :
— Nàng nên rời kinh thành. Nếu ở , chẳng khác nào cá   thớt.
— Không. — Minh Nguyệt lắc đầu, tay đặt lên Bạch Nguyệt kiếm. — Nếu  bỏ chạy, Hầu phủ lập tức  xử trảm. Cha sẽ c.h.ế.t trong ngục, muôn đời  rửa  nhục. Ta  đối đầu, ngay tại nơi .
Sở Dịch  nàng  lâu. Cuối cùng   nhạt, nhưng trong giọng  tia khâm phục:
— Nữ tử nào dám   lưỡi d.a.o của Thái tử? Chỉ  nàng, Tạ Minh Nguyệt.
 
Tối hôm đó, Minh Nguyệt một     trăng. Vết xước  má vẫn còn rỉ máu, nhưng ánh mắt nàng sáng hơn bao giờ hết.
Nàng thì thầm như  với phụ  nơi xa:
— Cha, con sẽ  sợ. Lưỡi d.a.o trong bóng tối  thể đ.â.m đến bất cứ lúc nào, nhưng con nguyện dùng Bạch Nguyệt kiếm soi sáng bóng đêm .
Trăng lạnh phủ xuống, ánh sáng bạc hắt lên gương mặt nàng. Một nữ tử mảnh mai, nhưng trong ánh mắt là quyết tâm cứng rắn hơn sắt thép.