Sau biến cố đêm qua, Trấn Bắc Hầu phủ như một con chim  thương, cánh xơ xác mà vẫn  gắng giữ dáng oai phong. Sân vườn  lục tung, rương hòm vỡ ngổn ngang, giấy tờ rải như lá khô. Nô tỳ, gia đinh ai nấy đều cúi đầu,  dám thở mạnh. Bóng lo âu lặng lẽ phủ lên từng hiên ngói, từng chiếc đèn lồng đỏ  gió sương  nhòe màu.
Buổi sáng, mưa bụi giăng giăng, trời như một tấm vải xám quấn chặt kinh thành Trấn Bắc. Tin tức lan : Trấn Bắc Hầu   áp giải về kinh. Người dân xì xào bàn tán,  kẻ thương xót,  kẻ hả hê, cũng  kẻ chỉ chờ cơ hội để giẫm thêm một đạp  gia tộc từng oai phong.
Trong thư phòng phủ, Tạ Trọng Quân nóng nảy    , bước chân giẫm lên nền đá kêu chan chát.
— Muội  thấy ? Rõ ràng  kẻ hãm hại! Con dấu Bắc Hoài  thể tự dưng  trong kho thóc của chúng ! — Giọng  trưởng phẫn nộ, gân xanh nổi  trán.
Minh Nguyệt  đối diện, tay nâng chén , mắt   làn khói mỏng bay lên. Gương mặt nàng bình tĩnh đến mức tưởng như   thấy.
@thichancommem
— Chính vì  mới càng  thể manh động. Huynh mà cãi  với triều đình lúc , họ sẽ lấy cớ rằng Hầu phủ chống lệnh. Khi , cha sẽ c.h.ế.t nhanh hơn.
Trọng Quân đập mạnh tay xuống bàn, khiến chén  suýt đổ.    ánh mắt vững vàng của em gái,  dần bình tĩnh .
— Vậy  tính thế nào?
Minh Nguyệt khẽ , nhưng nụ   chạm tới đáy mắt.
— Muội  giấu  bản  sổ kho, cùng mảnh vải thêu mà tên thích khách rơi  đêm qua. Đó là bằng chứng, dù  đủ, nhưng  thể  d.a.o động lòng . Chúng   giữ kín, đợi cơ hội đưa lên triều đình.
Nàng dừng một lát, giọng thấp hẳn xuống:
—   … trong phủ   chắc  an . Có tay trong.
Không khí nặng nề bao trùm cả phòng. Tạ Trọng Quân siết chặt nắm đấm, gương mặt như đá tạc.
— Nếu là tay trong,  nhất định lôi  chém!
— Chưa  lúc. — Minh Nguyệt lắc đầu. — Kẻ thù đang mong  nổi loạn, như cá mắc câu. Giờ  cần ẩn,  cần lộ.
Ngay khi lời còn vang, tiếng gõ cửa vang lên. Một giọng trầm , lạnh như thép:
— Giám sát quan Sở Dịch, phụng mệnh Quốc sư, đến kiểm soát phủ.
Cửa mở, bóng áo đen bước , vạt gấm thêu bạc nhẹ rung. Sở Dịch  giữa ngưỡng cửa, ánh sáng mờ hắt lên gương mặt  như phủ một lớp băng.
— Tạ đại công tử, Tạ tiểu thư, từ nay  sẽ trú  trong phủ,  mặt triều đình giám sát  động tĩnh.
Cả phòng lặng ngắt. Trọng Quân nghiến răng:
— Ngươi… ở trong nhà ?
Sở Dịch nhàn nhạt , đôi mắt sáng lóe như gươm trong vỏ:
— Không  ý . Ý triều đình. Phủ Trấn Bắc Hầu từng giữ biên cương, nay càng cần … “chăm sóc” kỹ.
Trọng Quân toan bật , nhưng Minh Nguyệt   lên, bước tới , hành lễ:
— Quan gia vất vả. Xin cứ tùy ý.
Sở Dịch  nàng, ánh mắt lướt nhanh như  xuyên qua lớp áo hồ lam . Một thoáng, khóe môi  khẽ nhếch:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-2-may-den-phu-noc-phu.html.]
— Tạ tiểu thư quả nhiên thấu tình đạt lý.
Hắn  sang lính  theo:
— Dựng gian bên Đông viện, từ nay  chỗ ở của . Còn , giữ nguyên.
Lời  như mũi d.a.o c.h.é.m  im lặng, khiến gia đinh rùng .
Khi    tản , chỉ còn Minh Nguyệt và Sở Dịch trong phòng. Nàng bình tĩnh hỏi:
— Quan gia còn dặn gì khác?
Sở Dịch thong thả bước tới, dừng ngay cạnh án thư, ngón tay chạm nhẹ lên chén  còn bốc khói, giọng nhỏ như gió:
— Đêm qua,  kẻ dùng kiếm pháp  lạ g.i.ế.c c.h.ế.t thích khách. Ta  , trong phủ , ngoài Hầu gia và Đại công tử, còn ai  kiếm?
Trái tim Minh Nguyệt khẽ co , nhưng gương mặt nàng  đổi sắc.
— Ở Trấn Bắc, đàn ông, thậm chí nô bộc cũng  cầm đao. Quan gia hỏi … chẳng lẽ  điều tra từng  một?
Sở Dịch  nàng. Ánh mắt  như nước sông mùa đông, phẳng lặng nhưng  đó cuồn cuộn. Hắn  nhạt:
— Ta chỉ hỏi thôi. Câu trả lời của tiểu thư… cũng .
Nói ,  xoay  rời . Tiếng bước chân  trầm, chậm, để  trong phòng một luồng khí lạnh.
Minh Nguyệt nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, lòng nàng dậy sóng. Người đàn ông … nguy hiểm.
 
Buổi chiều, mây càng dày, trời tối sầm như  mưa. Trong viện, gia nhân thì thầm:
— Vị giám sát  ở hẳn trong phủ ? Nghe  là  tử của Quốc sư…
— Chắc sẽ  để chúng  yên…
Tin đồn như mưa bụi, len lỏi khắp ngõ ngách. Minh Nguyệt  hết, chỉ im lặng.
Đêm đó, nàng  lấy Bạch Nguyệt kiếm , luyện trong sân . Ánh trăng mờ soi xuống lưỡi thép, sáng lạnh. Kiếm vung lên, bóng nàng hòa với bóng cây, như cánh nhạn xé trời. Mỗi chiêu nàng đánh , lòng càng bình tĩnh.
Tiểu Trúc  trong bóng tối, lo lắng .
— Tiểu thư, nếu giám sát quan thấy …
— Đừng sợ. — Minh Nguyệt dừng , lau mồ hôi, ánh mắt sáng rực. — Hắn nghi , nhưng   chứng cứ. Ngay cả khi thấy,  cũng sẽ khiến      thấy gì.
Gió đêm thổi, trăng  mây che khuất. Mây đen phủ nóc phủ, báo hiệu những ngày u ám còn dài.  trong đôi mắt Minh Nguyệt, ánh sáng của lưỡi kiếm vẫn lặng lẽ bùng cháy.
Nàng  rõ: từ khoảnh khắc , Trấn Bắc Hầu phủ  chỉ  đối phó với triều đình, mà còn với chính con sói lạnh lùng  bước chân  giữa nhà .