Ánh sáng đầu ngày chiếu lên thành Nam, nơi đêm qua m.á.u đỏ loang như biển. Khói lửa còn bốc lên từ những mái nhà  thiêu rụi, mùi m.á.u tanh lẫn trong sương sớm. Quảng trường Thành Hoàng đầy xác , hắc y nhân và giang hồ  la liệt, nhưng giữa biển c.h.ế.t chóc , một nữ tử áo lam  ôm chặt trong vòng tay một nam nhân.
Minh Nguyệt dần tỉnh . Cả  thể đau buốt, mạch khí hỗn loạn, tay run rẩy. Nàng mở mắt, thấy Sở Dịch đang  bên, gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu vì  ngủ.
— Ngươi tỉnh … — giọng  khàn khàn, nhưng ánh mắt sáng lên.
Minh Nguyệt khẽ gật, môi còn dính m.á.u khô. Nàng  quanh: phố phường tan hoang, dân chúng  xa xa, ánh mắt  run sợ  ngưỡng vọng.
Một đứa trẻ con níu áo , thì thầm:
— Mẹ ơi…   vị tiên nữ   cứu chúng ?
Người  run rẩy kéo con , đôi mắt  Minh Nguyệt đầy mâu thuẫn:  cảm ơn,  sợ hãi.
 
Tin tức lan khắp kinh thành chỉ trong một buổi sáng:
“Tạ tiểu thư, tay cầm Bạch Nguyệt kiếm, một  g.i.ế.c sạch hàng trăm cao thủ giang hồ.”
“Trăng m.á.u chứng kiến, nàng hóa  thành Kiếm Ma, ánh sáng và m.á.u hòa  một.”
Người ca ngợi nàng như cứu tinh.  cũng  kẻ thì thầm: “Một nữ tử sở hữu sức mạnh kinh hoàng như , nếu ngày nào đó trở mặt, ai  thể ngăn?”
Truyền thuyết   dựng lên, cũng là cái giá  trả.
 
Trong triều đình, nghị sự khẩn cấp.
Một phe đại thần dâng sớ:
@thichancommem
— Nhờ Tạ tiểu thư, kinh thành tránh  họa diệt vong. Nàng là  hùng, xin Hoàng thượng ban thưởng!
Phe khác  quát lớn:
— Anh hùng ư? Không! Một nữ tử tay cầm sát kiếm,  thể g.i.ế.c trăm  trong một đêm, chẳng khác nào ma thần. Nếu để lâu, triều đình sẽ  uy hiếp. Xin mau tước kiếm, giam nàng !
Hoàng thượng   long ỷ, mặt mày hốc hác, ho khan liên tục. Người nhắm mắt, giọng khàn yếu:
— Nàng  là công,  là họa. Trẫm cần thời gian suy xét.
 rõ ràng, niềm tin trong triều  chia  hai nửa: kẻ tôn sùng, kẻ nghi kỵ.
 
Trong Hầu phủ, Minh Nguyệt  bên cửa sổ,   phố vắng. Trời sáng, nhưng trong lòng nàng chỉ thấy u ám.
Tiểu Trúc lo lắng:
— Tiểu thư, ngoài  dân chúng ca ngợi , nhưng cũng  nhiều kẻ gọi  là “Ma nữ trăng máu”. Họ sợ  hơn là kính.
Minh Nguyệt mỉm  nhạt:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-21-gia-cua-truyen-thuyet.html.]
— Cứu tinh và ma nữ, chỉ cách  một lằn ranh mỏng.
Sở Dịch bước ,  tay cầm một cuộn giấy. Hắn đặt xuống bàn, giọng lạnh:
— Đây là thư mật. Một  quan triều  âm thầm bàn bạc,  nhân cơ hội bắt nàng, ép giao kiếm cho triều đình. Đồng thời, giang hồ còn sống sót cũng đang ngầm liên kết. Nàng đang  coi là kẻ thù chung.
Minh Nguyệt  thẳng :
— Ngươi hối hận vì   dùng kiếm đêm qua ?
Sở Dịch im lặng, ánh mắt d.a.o động. Hắn nhớ cảnh nàng loạng choạng giữa ánh sáng đỏ, m.á.u tuôn như thác. Nếu    ôm giữ,  lẽ nàng  chết.
Cuối cùng  khẽ :
— Ta  hối hận.   sợ… cái giá mà nàng sẽ  trả.
 
Đêm hôm đó, Minh Nguyệt một   vườn, Bạch Nguyệt kiếm đặt ngang đầu gối. Ánh trăng bình thường soi xuống,  còn đỏ, chỉ còn sáng bạc yên tĩnh.
Nàng vuốt nhẹ  kiếm, thì thầm:
— Ngươi là di vật cha để , cũng là khúc ruột của Tạ gia.  từ nay, ngươi   còn chỉ thuộc về , mà  thành nỗi ám ảnh thiên hạ.
Trong lòng nàng cuộn lên nỗi bi thương. Nàng  hối hận vì  cứu , cứu dân, nhưng hiểu rằng cuộc sống yên bình của một tiểu thư Tạ gia  vĩnh viễn mất .
 
Ba ngày ,  phố lớn kinh thành, một nhóm giang hồ còn sống sót từ đêm trăng m.á.u kéo , giương cờ thách thức:
— Tạ Minh Nguyệt, giao Bạch Nguyệt kiếm ! Nếu , m.á.u sẽ  chảy thành sông!
Quân triều đình giăng hàng chắn, nhưng ai cũng   do dự, bởi lòng họ cũng nghi kỵ “Ma nữ trăng máu”.
Minh Nguyệt khoác áo lam, bước  khỏi phủ. Nàng  thẳng đến giữa phố, ánh mắt bình thản, giọng vang lên:
— Muốn kiếm,  bước qua xác .  hãy nhớ, đêm trăng m.á.u vẫn còn in dấu, và  sẵn sàng để m.á.u  đổ thêm một  nữa.
Đám đông lùi . Không ai dám bước tới, bởi ký ức kinh hoàng từ đêm trăng m.á.u vẫn còn ám ảnh.
Dân chúng  nàng, lòng  kính phục  run rẩy. Cứu tinh và ma nữ, hai hình ảnh đan xen trong cùng một ánh mắt.
 
Đêm , trong phòng riêng, Sở Dịch nắm tay nàng thật chặt.
— Nguyệt,   sợ giang hồ,  sợ triều đình. Chỉ sợ… nàng sẽ một ngày  còn là nàng nữa,  chính sức mạnh  nuốt mất.
Minh Nguyệt tựa đầu  vai , khẽ đáp:
— Nếu ngày  đến, hãy chính tay g.i.ế.c .
Sở Dịch siết chặt tay, đau đớn đến nghẹt thở, nhưng  thốt nên lời.