Đêm , kinh thành chìm trong sương mù dày đặc. Trăng bạc treo cao nhưng ánh sáng mờ đục, như  che lấp bởi một màn khói vô hình. Minh Nguyệt  một  trong thư phòng,  mặt là Bạch Nguyệt kiếm đặt ngang bàn.
Ánh thép lạnh lẽo phản chiếu gương mặt nàng, tái nhợt  những ngày m.á.u lửa. Nàng nhớ  đêm trăng máu, khi thanh kiếm gào thét trong tay , biến nàng thành kẻ c.h.é.m g.i.ế.c  ngừng. Trong tim dấy lên nỗi sợ: Liệu sức mạnh   thật sự thuộc về ,   chỉ là con rối của nó?
 
Tiểu Trúc khẽ bước , tay run run đưa  một cuộn thư cũ, bìa  ố vàng.
— Tiểu thư… cái   tìm thấy trong hòm bí mật ở thư phòng của lão gia.
Minh Nguyệt mở . Nét chữ chính là của phụ  – Tạ Dụ,  hiện còn  giam trong ngục triều đình.
“Nguyệt nhi, nếu con   bức thư , nghĩa là vận mệnh Tạ gia  cuốn con  vòng xoáy. Bạch Nguyệt kiếm   chỉ là vũ khí. Nó mang lời nguyền truyền đời: bất cứ ai nắm giữ sẽ  trả giá bằng m.á.u  nhân hoặc chính linh hồn . Uy lực của nó đến từ việc hút m.á.u của chủ nhân, càng dùng nhiều, càng  nuốt sâu.”
Nét chữ run rẩy, nhưng từng câu như d.a.o khắc  tim Minh Nguyệt.
“Tổ tiên Tạ gia từng là hộ vệ hoàng thất. Để giữ bí mật binh lương, họ tạo  Bạch Nguyệt kiếm, khóa  bằng huyết chú. Ai sở hữu,  thể phá giải Thiên thư, nắm vận mệnh thiên hạ.  chính vì , kiếm trở thành nguồn m.á.u  bao giờ ngừng, dẫn đến bi kịch nối tiếp. Nguyệt nhi, nếu  còn đường lui, con hãy hủy nó. Đừng để  phận của cha tái diễn  con.”
Đọc đến đây, nước mắt Minh Nguyệt tuôn rơi. Bỗng  chuyện xâu chuỗi : phụ   hãm oan, giang hồ điên cuồng, triều đình nghi kỵ. Tất cả đều xoay quanh thanh kiếm .
 
Đêm khuya, Sở Dịch bước ,  thấy gương mặt nàng đẫm nước mắt. Hắn lặng lẽ đến gần, cầm lấy cuộn thư,  xong thì cau mày.
— Lời nguyền… Vậy  thanh kiếm  hút m.á.u nàng đêm đó.
— . — Minh Nguyệt khẽ , bàn tay vuốt dọc  kiếm. — Đêm trăng máu,  cảm giác linh hồn   rút cạn. Uy lực    của … mà là của hàng trăm năm bi thương chồng chất.
Sở Dịch nắm chặt vai nàng, giọng khàn:
— Vậy thì hủy nó. Đừng giữ nữa.
Minh Nguyệt lắc đầu, ánh mắt kiên định:
— Không. Nếu  hủy, bí mật Thiên thư sẽ  vĩnh viễn che lấp. Kẻ khác sẽ  tạo  hung khí khác, m.á.u vẫn sẽ chảy. Ta  tìm cách phá lời nguyền, giải thoát thanh kiếm khỏi xiềng xích.
Hắn  nàng, ánh mắt pha lẫn khâm phục và đau đớn.
— Con đường … sẽ khiến nàng tan xương nát thịt.
— Ta  chọn từ lâu . — nàng thì thầm. — Tạ gia, phụ , và cả thiên hạ…  thể  trói buộc mãi bởi một lưỡi kiếm.
 
Ngày hôm , Minh Nguyệt đến thăm ngục nơi phụ   giam. Tạ Dụ gầy sọp, tóc bạc nhiều, nhưng ánh mắt vẫn sáng. Khi thấy con gái, ông run run  lên:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-22-loi-nguyen-bach-nguyet.html.]
— Nguyệt nhi…
Nàng quỳ xuống  song sắt, dâng bức thư cũ.
— Cha, con   sự thật. Bạch Nguyệt kiếm mang lời nguyền.
Tạ Dụ thở dài, ánh mắt chan chứa ân hận.
— Ta từng  hủy nó, nhưng  sợ thiên hạ rối loạn nếu mất  chìa khóa Thiên thư. Chính sự do dự của , mới khiến con  gánh lấy.
Minh Nguyệt cắn môi, giọng nghẹn:
— Cha, con sẽ phá lời nguyền . Dù  trả bằng m.á.u của chính .
Tạ Dụ im lặng,  từ từ gật đầu. Nước mắt rơi xuống gò má nhăn nheo:
— Con là ánh trăng mà Tạ gia chờ đợi…  ánh trăng , liệu   nhuộm m.á.u ?
 
Khi rời khỏi ngục, Minh Nguyệt cảm thấy gánh nặng dồn lên vai càng nặng. Tin đồn ngoài   ngừng dấy lên: kẻ ca tụng nàng là “Kiếm Tiên cứu thế”, kẻ rêu rao nàng là “Ma nữ trăng máu”. Trong mắt triều đình, nàng  là cứu tinh,  là hiểm họa. Trong mắt giang hồ, nàng là phần thưởng lớn nhất.
Đêm xuống, nàng  một  trong phòng, Bạch Nguyệt kiếm đặt ngang  bàn. Nàng rạch nhẹ ngón tay, m.á.u thấm lên  kiếm.
@thichancommem
Lưỡi kiếm run rẩy, ánh sáng bạc lóe lên. Trong khoảnh khắc, nàng  thấy tiếng vọng như tiếng thì thầm từ xa xăm:
“Ngươi  phá lời nguyền? Vậy hãy hiến dâng hết thảy. Máu, linh hồn, tình yêu… chỉ khi đánh đổi tất cả, ngươi mới  tự do.”
Tim nàng thắt . Lời nguyền  chỉ giam giữ Tạ gia, mà còn thử thách chính trái tim nàng. Nếu  phá,  lẽ nàng sẽ  hy sinh cả tình cảm  mới chớm nở với Sở Dịch.
 
Sáng hôm , khi Sở Dịch tìm nàng, thấy mắt nàng đỏ hoe, tay vẫn băng vết m.á.u mới. Hắn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, giọng cứng rắn:
— Nàng   gì?
— Nói chuyện… với thanh kiếm. — Minh Nguyệt đáp khẽ.
Sở Dịch siết chặt hơn:
— Đừng để nó nuốt mất nàng. Nếu  chọn giữa kiếm và nàng,  thà phá tan cả giang sơn  để giữ nàng.
Minh Nguyệt  , mắt ngấn lệ nhưng ánh lên nụ  chua xót.
— Nếu ngày đó đến… hãy nhớ giữ lời.