Trời kinh thành hôm  u ám lạ thường, mây đen giăng kín, từng cơn gió thổi qua như báo hiệu một dự cảm dữ. Sau biến cố ở Ngự Thư Phòng, phe quyền thần tan rã, nhưng  khí trong triều  càng căng thẳng. Tin đồn về Bạch Nguyệt kiếm  hề lắng xuống, trái  còn lan rộng khắp dân gian.
Giữa lúc , Minh Nguyệt xin Hoàng thượng cho phép   Thiên Lao thăm phụ  – Tạ Dụ, vị Trấn Bắc Hầu năm nào từng chấn giữ biên cương, nay  giam trong ngục tội danh mưu phản. Hoàng thượng chỉ khẽ gật, giọng yếu ớt:
— Trẫm cho phép. … cẩn thận. Trong Thiên Lao, bóng tối  bao giờ yên ngủ.
Khi cửa ngục mở ,  lạnh bốc lên như từ lòng đất sâu hun hút. Tiểu Trúc rùng  nắm c.h.ặ.t t.a.y áo chủ nhân, nhưng Minh Nguyệt chỉ lặng lẽ bước xuống từng bậc đá trơn trượt.
Ngục tối trải dài, tiếng xiềng xích leng keng, tiếng rên rỉ mơ hồ vọng  từ những phòng giam sâu hút. Ngọn đuốc trong tay rung rinh, soi rõ những gương mặt tiều tụy, hốc hác của tù nhân. Có kẻ nhận  nàng, ánh mắt  hy vọng  sợ hãi:
— Tạ tiểu thư… ánh trăng trong bóng tối…
Nàng cúi đầu,  dám dừng .
Cuối cùng, nàng đến nơi sâu nhất: phòng giam của Tạ Dụ.
Tạ Dụ  dựa  vách đá lạnh lẽo. Ông gầy  nhiều, tóc bạc như sương, nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn mang khí phách của một tướng quân từng oanh liệt. Khi thấy con gái, ông khẽ run, hai tay  xiềng nặng nề.
— Nguyệt nhi… con  mạo hiểm đến đây?
Minh Nguyệt quỳ xuống bên song sắt, giọng nghẹn ngào:
— Cha, triều đình  bắt đầu điều tra . Ngày cha rửa sạch oan khuất sẽ  xa.
Ông khẽ , nụ  mệt mỏi mà hiền từ:
@thichancommem
— Ta  lo cho , chỉ lo cho con. Bạch Nguyệt kiếm… con  dùng   ?
Nàng khựng , bàn tay siết chặt vạt áo. Không cần trả lời, ánh mắt của cha   thấu.
— Lời nguyền … — ông nhắm mắt, giọng nghẹn ngào — Tổ tiên Tạ gia bao đời  phá , giờ  đặt lên vai con.
— Con sẽ phá! — Minh Nguyệt thốt lên, nước mắt rơi lã chã. — Dù  trả giá bằng m.á.u của , con cũng  phá xiềng xích , để Tạ gia  còn  trói buộc!
Tạ Dụ đưa tay run rẩy, qua song sắt chạm nhẹ  mái tóc con gái:
— Con chính là ánh trăng mà Tạ gia mong mỏi…  ánh trăng  càng sáng, càng khiến bóng tối điên cuồng vây lấy.
Khi hai cha con đang trò chuyện, từ sâu trong hành lang vang lên tiếng  khàn khàn.
Một giọng  lạ vang vọng:
— Thật cảm động… nhưng cũng thật ngu .
Từ bóng tối, một lão nhân áo đen bước ,  n.g.ự.c mang lệnh bài Ngục quan tổng sự. Hắn  dáng  gầy cao, mắt sâu thẳm như vực, nụ  ghê rợn.
— Ngươi là ai? — Minh Nguyệt cảnh giác, tay đặt lên chuôi kiếm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-25-khuc-bi-ca-trong-thien-lao.html.]
— Ha ha… kẻ canh giữ bóng tối  suốt ba mươi năm. Ta  hết bí mật của Thiên Lao, kể cả những kẻ  giam mà  ai nhắc tới. — Lão nhân liếc  nàng, ánh mắt sắc như dao. — Tạ tiểu thư, ngươi tưởng   thắng phe Lễ bộ ư? Chẳng qua ngươi chỉ  thế chúng trở thành con rối của thanh kiếm đó.
Minh Nguyệt siết chặt Bạch Nguyệt kiếm:
— Ngươi  gì?
— Ta  ngươi   thuộc về kiếm. — Hắn  khẽ. — Ngươi   , chính Thiên Lao  cất giấu một nửa bí mật của lời nguyền. Nơi sâu nhất, phong ấn bằng m.á.u của mười bảy đời tử tù. Muốn phá xiềng xích ư? Phải hiến dâng m.á.u của chính ngươi.
Tạ Dụ gào lên:
— Đừng  ! Hắn là kẻ giữ chìa khóa ngục tối,  nhiều năm lợi dụng lời nguyền để thao túng bí mật trong triều!
Lão nhân  lớn, tiếng  vọng khắp ngục:
— ,  chính là kẻ sống nhờ  m.á.u Tạ gia và bí mật Bạch Nguyệt. Ngươi nghĩ triều đình bắt giam ngươi chỉ vì mưu phản? Không, là vì   giữ con gái ngươi trong tầm mắt, để đến ngày hôm nay, ánh trăng  sẽ rơi trọn  tay !
 
Hàng loạt hắc y nhân xuất hiện từ trong bóng ngục, ánh mắt đỏ ngầu, tay cầm đao lấp loáng. Chúng   thị vệ triều đình, mà là đám tử sĩ do lão ngục quan nuôi dưỡng bí mật.
Tiểu Trúc hét lên kinh hãi. Minh Nguyệt lập tức  chắn  cha, rút Bạch Nguyệt kiếm . Ánh sáng bạc lóe lên, xua tan một mảng bóng tối.
— Muốn chạm  phụ  ,  bước qua xác  ! — nàng quát lớn.
Tạ Dụ run rẩy:
— Nguyệt nhi, mau ! Đây là bẫy!
 nàng  lùi.
Hắc y nhân đồng loạt lao tới, tiếng kim loại va chạm, tiếng hét vang khắp Thiên Lao. Máu b.ắ.n tung tóe, ánh sáng bạc xé toạc bóng tối, nhưng càng c.h.é.m giết, nàng càng thấy cơ thể run rẩy, Bạch Nguyệt kiếm nóng bỏng trong tay, như đang hút dần sinh lực.
Trong tiếng c.h.é.m g.i.ế.c hỗn loạn, Minh Nguyệt  thấy tiếng phụ  gào , tiếng Tiểu Trúc thét thất thanh, và tiếng  ghê rợn của lão ngục quan.
Nàng , đây mới chỉ là khởi đầu. Âm mưu trong Thiên Lao sâu hơn nàng tưởng:  chỉ giam giữ kẻ  tội, mà còn cất giấu bí mật m.á.u tanh hàng trăm năm.
Khi nàng c.h.é.m ngã kẻ cuối cùng, cơ thể run rẩy, m.á.u từ miệng ứa . Lão ngục quan lùi , mắt sáng rực:
— Tốt! Máu ngươi  hòa cùng kiếm… Chỉ cần thêm chút nữa, phong ấn  đáy ngục sẽ mở. Khi đó, Bạch Nguyệt kiếm sẽ thành tuyệt đối, còn ngươi… sẽ chẳng còn là ngươi nữa.
Minh Nguyệt thở dốc, nhưng vẫn  vững. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như trăng trong đêm đen:
— Dù  trả giá,  cũng sẽ  để ngươi thao túng!
Bạch Nguyệt kiếm ngân lên, ánh sáng bạc xuyên thủng màn đêm. Trong khoảnh khắc , Minh Nguyệt hiểu: để phá lời nguyền, nàng  chỉ  chống  giang hồ và triều đình, mà còn  chạm trán với chính bóng tối ngự trong Thiên Lao .