Thiên Lao vốn  u ám, nhưng  tầng sâu nhất, bóng tối dày đặc đến mức ngay cả ngọn đuốc cũng chỉ chiếu sáng  vài thước. Gió lạnh rít lên như tiếng than . Đêm nay, Minh Nguyệt cùng Sở Dịch bước xuống những bậc đá ẩm ướt, mỗi bước chân vang vọng như đang gõ  lòng đất.
Sau trận hỗn chiến, ngục quan tổng sự  bỏ trốn, để  lời  ám ảnh: “Phong ấn m.á.u   đáy ngục. Chỉ khi trăng m.á.u  mọc, ngươi mới hiểu hết sự thật.”
Minh Nguyệt nắm chặt Bạch Nguyệt kiếm,  kiếm lạnh buốt. Bên cạnh, Sở Dịch lặng lẽ  kề, ánh mắt nghiêm nghị.
— Nàng chắc chắn  xuống? —  hỏi, giọng khàn đặc.
— Phải. — Minh Nguyệt đáp, mắt sáng như trăng giữa đêm đen. — Nếu phong ấn m.á.u là cội nguồn của lời nguyền,   đối diện nó.
@thichancommem
 
Cánh cửa đá phong ấn
Cuối cùng, họ dừng  một cánh cửa đá khổng lồ, phủ rêu phong,  khắc những dòng cổ tự mờ mịt. Máu khô bám thành từng vệt, mùi tanh hăng hắc bốc lên.
Sở Dịch đưa tay chạm thử, lập tức rụt  vì  luồng khí lạnh buốt xuyên thẳng  xương.
— Đây   cửa ngục bình thường. Nó  phong bằng huyết chú.
Minh Nguyệt tiến lên, đặt Bạch Nguyệt kiếm  khe khắc ở giữa. Ngay lập tức,  kiếm rung lên dữ dội, m.á.u trong mạch nàng cũng sôi trào, khiến môi nàng tái nhợt.
Trên cửa đá, từng ký tự đỏ m.á.u sáng lên, như những con mắt hung ác mở   ngàn năm ngủ yên. Cả ngục tối rung chuyển.
Sở Dịch vội ôm lấy nàng:
— Nguyệt! Máu nàng đang  hút, dừng !
Nàng cắn môi, kiên định:
— Không! Chỉ  m.á.u  mới mở . Đây là con đường duy nhất để tìm sự thật.
Ầm! Cánh cửa đá từ từ tách , khói đỏ tuôn  ngùn ngụt. Bên trong là một đại sảnh ngầm rộng lớn, bốn phía khắc đầy bùa huyết. Trên tường, vô  bộ xương   xiềng chặt, m.á.u khô đen bám kín, như đang gào thét từ quá khứ.
Ở chính giữa, một bệ tế bằng đá đen,  đó cắm một thanh kiếm gãy — lưỡi kiếm khác hẳn Bạch Nguyệt, nhưng toát  cùng thứ ánh sáng tà mị. Máu khô phủ dày quanh bệ, mùi tanh đến nghẹt thở.
Minh Nguyệt khựng , tim đập loạn. Trong đầu nàng, tiếng thì thầm vang lên, dồn dập, như hàng trăm vong hồn cùng :
“Chúng … là những kẻ đầu tiên. Ngươi… là kẻ kế thừa. Máu ngươi… sẽ  tất phong ấn.”
Nàng ôm đầu, khuỵu xuống.
Sở Dịch quỳ bên cạnh, ôm chặt vai nàng, hét:
— Đừng ! Đây chỉ là vọng âm của kẻ  chết. Nàng   công cụ của chúng!
 
Trong cơn mê loạn, Minh Nguyệt thấy một ảo cảnh: Trăm năm , tổ tiên Tạ gia từng  lệnh Hoàng triều cất giấu Thiên thư binh lương trong ngục sâu . Để ngăn phản tặc đoạt lấy, họ hợp với một đạo sĩ lập nên “Phong ấn máu”.
Đạo sĩ   hiến tế m.á.u của mười bảy tử tù, khắc chú nguyền: “Mỗi đời con cháu Tạ gia sẽ  trả giá bằng m.á.u để giữ bí mật. Kẻ nào phản bội, m.á.u sẽ hóa tro.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-26-phong-an-mau-duoi-long-nguc.html.]
Từ đó, Bạch Nguyệt kiếm trở thành chìa khóa mở – khóa phong ấn.  cái giá là m.á.u của hậu duệ Tạ gia mãi  ràng buộc,  ai thoát khỏi bi kịch.
Ảo cảnh tan biến, Minh Nguyệt mở mắt, nước mắt rơi lã chã.
— Hóa … chính tổ tiên Tạ gia  tự trói buộc con cháu. Vì một lời thề, chúng  mang lời nguyền qua trăm năm.
Sở Dịch nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:
— Vậy thì nàng sẽ là  cuối cùng. Hãy phá nó, Nguyệt!
Ngay khi nàng định rút kiếm khỏi khe đá, thanh kiếm gãy  bệ bỗng rung lên, phát  tiếng ngân quái dị. Một luồng khí đen tuôn , xoáy thành hình bóng một gương mặt dữ tợn.
Giọng  trầm đục vang vọng:
— Hậu duệ Tạ gia… m.á.u ngươi tinh khiết nhất. Hãy dâng nó cho , ngươi sẽ  sức mạnh khiến cả thiên hạ quỳ  chân!
Ánh mắt Minh Nguyệt mờ  trong thoáng chốc. Trong đầu nàng hiện lên cảnh: triều đình phủ phục, giang hồ quỳ lạy, Bạch Nguyệt kiếm sáng rực trong tay nàng. Nàng  thể cứu phụ , bảo vệ Sở Dịch, diệt sạch kẻ thù. Chỉ cần… dâng m.á.u  cho phong ấn.
Sở Dịch lay mạnh vai nàng, gào lớn:
— Nguyệt! Đừng để nó chiếm lấy! Nàng  thề  biến thành công cụ. Nếu nàng dâng máu, nàng sẽ mất chính !
Ánh mắt nàng d.a.o động,  dần trở nên kiên định.
— Không. Ta  cần sức mạnh khiến thiên hạ quỳ gối. Ta chỉ cần tự do, cho Tạ gia và cho chính .
Nàng giơ cao Bạch Nguyệt kiếm. Ánh sáng bạc bùng lên, va chạm với luồng khí đen. Tiếng gào rít vang vọng, cả sảnh ngầm rung chuyển.
Khí đen cuộn thành trăm bóng ma lao tới, nhưng nàng múa kiếm, từng chiêu như ánh trăng xé rách màn đêm. Máu từ lòng bàn tay nàng tuôn xuống, hòa  kiếm, ánh sáng càng lúc càng chói rực.
Sở Dịch kề vai bên nàng, kiếm của  c.h.é.m tan những bóng ma còn sót . Hai  lưng tựa lưng, trong biển m.á.u và bóng tối, cùng  chống  cơn lũ oan hồn.
Cuối cùng, Minh Nguyệt hét lên, tung chiêu cuối Nguyệt Hoa Huyết Lệ. Ánh sáng bạc hóa thành biển trăng, quét sạch bóng tối.
Thanh kiếm gãy  bệ vỡ vụn, khí đen tan biến thành tro bụi. Đại sảnh ngầm lặng , chỉ còn ánh sáng mờ nhạt tỏa  từ Bạch Nguyệt kiếm.
 
Minh Nguyệt quỳ gục, m.á.u nhuộm đỏ áo. Sở Dịch đỡ nàng, mắt  đỏ hoe:
— Nàng   … nàng  thắng.
Nàng  Bạch Nguyệt kiếm, ánh sáng   kiếm dịu ,  còn u ám nữa. Lời thì thầm trong đầu nàng im bặt,   đó là sự tĩnh lặng kỳ lạ.
— Không, đây mới chỉ là khởi đầu. — nàng thì thầm, giọng yếu ớt. — Ta  phá phong ấn, nhưng giang hồ và triều đình sẽ  buông tha. Sự thật ,  sẽ nhấn chìm tất cả.
Sở Dịch ôm nàng thật chặt, đáp khẽ bên tai:
— Dù sóng gió thế nào,  vẫn ở bên nàng.
Trong bóng tối của ngục sâu, ánh trăng bạc từ khe hở  nóc đá rọi xuống, soi sáng hai con  nhỏ bé, nhưng kiên định như thép,  bước  từ cơn ác mộng ngàn năm.