Sau khi phong ấn m.á.u trong Thiên Lao  phá, khắp kinh thành rúng động như  trận động đất ngầm. Tin đồn lan nhanh: Tạ Minh Nguyệt tay cầm Bạch Nguyệt kiếm, bước  từ lòng ngục tối,  những sống sót mà còn phá bỏ  phong ấn ngàn năm. Người thì tôn nàng như thần nhân, kẻ thì run sợ gọi nàng là ma nữ. Càng nhiều tiếng xì xào, càng khiến ánh mắt triều đình và giang hồ dồn cả về một .
Bá quan trong triều chia thành hai phe. Một phe kêu gào  ép nàng giao kiếm, dùng m.á.u nàng  tế vật để triều đình khống chế thiên hạ. Một phe thì lo sợ rằng ép nàng quá mức sẽ chỉ khiến nàng nổi giận, giương kiếm tàn sát. Trong lúc , ngoài kinh thành, giang hồ kéo đến như nước triều, treo cờ hiệu “Phục hận Minh Nguyệt”, thề bắt nàng  trả máu. Giữa vòng vây , kinh thành như chiếc nồi đồng kín nắp,  nóng chỉ chờ bùng nổ.
Một buổi sáng, chiêng trống nổi lên khắp phố. Chiếu chỉ truyền xuống: Hoàng thượng triệu Tạ tiểu thư  cung để “bàn chuyện yên định thiên hạ”. Ai cũng , đây   lời mời, mà là gọng kìm buộc nàng  .
Trong Hầu phủ,  khí nặng trĩu như tro than. Tạ Trọng Quân đập mạnh bàn, tức giận hét lên rằng đó rõ ràng là cái bẫy, nếu    cung chẳng khác nào tự trói tay . Sở Dịch  im lặng hồi lâu,  cũng nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt rực lửa: nếu nàng ,  sẽ theo; kẻ nào  lấy đầu nàng,  bước qua xác  .  Minh Nguyệt chỉ  bên cửa sổ, ánh sáng ban mai nhạt nhòa vương  gương mặt nàng, giọng bình thản mà kiên định. Nàng  rằng nếu nàng trốn, Tạ gia sẽ  tận diệt, dân chúng kinh thành cũng  vạ lây. Con đường , dù nguy hiểm, chỉ  thể bước tới,  thể  đầu.
Ngự Thư Phòng hôm đó chật kín bá quan. Hoàng thượng   long ỷ, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn cố giữ chút uy nghi. Trước bậc ngọc, Minh Nguyệt mặc áo lam, Bạch Nguyệt kiếm treo bên hông, bước  giữa hàng trăm ánh . Phe quyền thần lập tức quỳ tâu,  rằng thiên hạ đang loạn, chỉ  cách duy nhất là nàng dâng kiếm cho triều đình, để Hoàng thượng dùng nó trấn áp giang sơn. Những tiếng hô “Dâng kiếm! Dâng kiếm!” đồng loạt vang lên, khiến  khí trong điện đặc quánh đến nghẹt thở.
Hoàng thượng ho khan liên tục, cố gắng lên tiếng hỏi nàng một câu: nàng sẽ trao kiếm,  sẽ giữ ? Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn  Minh Nguyệt. Trước ngai vàng lấp lánh vàng son, nàng  thẳng lưng, ánh mắt như ánh trăng lạnh lẽo.   kịp trả lời, bên ngoài  vang tiếng la hét, tiếng gươm giáo đập  cánh cửa cung. Ngay  đó, đám giang hồ ùa  như thủy triều vỡ bờ, hô vang khẩu hiệu trả thù, đao kiếm chớp sáng như sóng dữ.
@thichancommem
Ngự Thư Phòng biến thành bãi chiến trường. Quan  kẻ chạy, kẻ gục, m.á.u b.ắ.n tung tóe  nền gạch vàng. Thị vệ hoàng cung cố sức ngăn cản, nhưng  cuốn  biển . Một lão già Thanh Vân Sơn Trang chỉ thẳng  Minh Nguyệt, gào rằng nàng là ma nữ, hôm nay  đền mạng. Đám đông đồng loạt lao tới.
Sở Dịch lập tức kéo Minh Nguyệt  giữa, kiếm  vung như sấm, c.h.é.m gục từng lớp kẻ xông lên. Hắn hét lên, bảo nàng  chạy  ngoài,  sẽ cản.  nàng chỉ lắc đầu, đôi mắt sáng rực trong khói máu: nếu nàng chạy, Tạ gia sẽ  tận diệt, nàng   ngay tại đây, ở giữa triều đình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-27-guom-ke-ngai-vang.html.]
Trong khoảnh khắc , nàng hiểu, lựa chọn của   đến. Trước mặt là ngai vàng,  lưng là đao kiếm giang hồ, bốn phía là bá quan đang run rẩy. Một bước quỳ xuống, trao kiếm, nàng  thể giữ  sự yên  tạm thời, nhưng sẽ trở thành công cụ suốt đời. Một bước giương kiếm, nàng sẽ thách thức  thiên hạ, m.á.u tất sẽ đổ thành sông.
Nàng nhắm mắt,  trong lòng vang vọng giọng phụ  trong ngục sâu, gọi nàng là ánh trăng của Tạ gia. Nàng  tiếng Sở Dịch thề nguyền bên tai, rằng thà diệt cả giang sơn còn hơn để mất nàng. Đôi mi dài run rẩy,  mở , ánh sáng trong veo, lạnh lùng mà kiêu hãnh.
Giữa tiếng gào c.h.é.m giết, nàng rút Bạch Nguyệt kiếm, giơ cao. Ánh sáng bạc bùng nổ, soi rực cả Ngự Thư Phòng. Nàng hét lớn, từng chữ dội thẳng  tim kẻ :
“Bạch Nguyệt kiếm  thuộc về ai cả! Nó là huyết lệ của Tạ gia, là gông xiềng của ngàn năm. Nếu các ngươi  lấy, hãy lấy bằng m.á.u của chính !”
Quan  khiếp sợ lùi , giang hồ cũng thoáng dừng bước. Ánh sáng bạc phản chiếu lên ngai vàng, khiến chiếc long ỷ chói lọi như cũng run rẩy. Sở Dịch  kề bên, m.á.u  áo  đỏ thẫm, kiếm chỉ thẳng  đám đông, giọng  như sấm vang:
“Ai dám bước tới, qua xác  !”
Trong điện, tiếng gươm đao vẫn rền vang, nhưng  một ai dám tiến thêm bước nào. Cả triều đình và giang hồ đều  một nữ tử áo lam, tay cầm kiếm sáng như trăng, ép  lùi . Đêm , kinh thành truyền  một câu: “Tạ Minh Nguyệt, tay cầm Bạch Nguyệt kiếm,  ngay  ngai vàng, thách thức cả thiên hạ.”