Bình minh phủ xuống kinh thành, nhưng ánh sáng ban mai  xua nổi mùi m.á.u còn phảng phất trong gió. Ngự Thư Phòng, nơi vốn lộng lẫy vàng son, giờ chỉ còn là một bãi chiến trường tan hoang. Thảm ngọc rách tả tơi, cột đá vỡ vụn, vết m.á.u khô thẫm đen loang lổ khắp nền. Xác    kéo  trong đêm, nhưng dấu vết c.h.ế.t chóc vẫn hằn lên từng khe gạch.
Trận hỗn chiến kết thúc mà   kẻ thắng thực sự. Giang hồ ngã xuống hàng trăm, triều đình cũng tổn thất nặng nề. Ngai vàng vẫn  đó, nhưng  nhuộm đỏ đến mức  như chiếc ghế của tử thần. Hoàng thượng vì kinh hãi và bệnh cũ tái phát mà ngã quỵ ngay trong điện, từ đó  thể rời giường. Bá quan tan tác, phe quyền thần vốn hùng mạnh  c.h.é.m gần hết, chỉ còn  những kẻ trung lập hoang mang lo sợ.
Trong lòng dân, câu chuyện lan  như gió: “Một nữ tử áo lam, tay cầm Bạch Nguyệt kiếm,  giữa điện máu, thách thức cả thiên hạ.” Người kể với lòng ngưỡng vọng, tôn nàng là “Nguyệt thần”, là ánh trăng soi rọi bóng tối.  cũng  ít kẻ run rẩy gọi nàng là “Ma nữ ngai vàng”, kẻ gieo m.á.u tanh ngay giữa cung cấm.
Minh Nguyệt trở về Hầu phủ,   mệt mỏi, vết thương chi chít. Nàng  lặng trong sân,  nắng chiếu lên lá cây rung rinh.  trong mắt nàng, ánh sáng nào cũng đỏ như máu. Đêm qua, hình ảnh những gương mặt gục xuống, tiếng hét thảm thiết, ánh mắt hoảng loạn của bá quan, tất cả vẫn dằn xé trong lòng. Nàng ,   trở thành biểu tượng.  biểu tượng    vinh quang, mà là gánh nặng  ai  gánh.
Sở Dịch băng bó vết thương cho nàng, động tác dứt khoát mà kiên nhẫn. Vết thương của  cũng chẳng nhẹ hơn, nhưng  cắn răng chịu,   một lời than thở. Khi băng xong,   cạnh, ánh mắt sắc như thép.
@thichancommem
— Nàng thấy , từ nay nàng  là kẻ mà cả triều đình lẫn giang hồ đều   bằng hai con mắt. Một mắt tôn thờ, một mắt căm thù.
Minh Nguyệt  nhạt, giọng khản đặc:
— Ta  sợ họ  thế nào. Chỉ sợ rằng ánh trăng  cầm trong tay sẽ khiến những    bảo vệ  đổ m.á.u thêm nữa.
Tiểu Trúc  gần đó, nước mắt lăn dài. Nàng run run :
— Tiểu thư… ngoài  dân chúng đang đồn. Có  lập bàn thờ nhỏ, thắp nhang gọi  là thần cứu thế.  cũng   vẽ bùa, chôn hình nhân gỗ, nguyền rủa  là ma quỷ gieo loạn.
Minh Nguyệt khép mắt, gương mặt trắng bệch. Những lời  chẳng khác nào nhát d.a.o xoáy  tim. Nàng    thần, cũng chẳng   ma. Nàng chỉ  cha  minh oan, dân  yên bình.  nay, dù   , nàng   kéo lên đỉnh cao của truyền thuyết, nơi gió lạnh hơn dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-29-khi-mau-kho-tro-tan-con-lai.html.]
Trong cung, các phe bắt đầu giằng xé. Kẻ thì khuyên Hoàng thượng lập tức  chiếu phong thưởng nàng  “Hộ quốc Kiếm nữ”, biến nàng thành biểu tượng bảo vệ triều đình. Kẻ thì âm thầm bàn bạc, tìm cách ám sát nàng để triệt hậu họa. Hoàng thượng bệnh nặng, lời  yếu ớt,  đủ sức ngăn cản. Ngai vàng lung lay như ngọn đèn  gió.
Tin mật đưa tới Hầu phủ: một  quan trung thành thề phò tá nàng, coi nàng như ngọn cờ duy nhất  thể giữ vững đất nước.  đồng thời, giang hồ còn sót  cũng âm thầm tụ hội, thề sẽ liên thủ hạ nàng trong một đêm, để trả mối thù trăng máu. Minh Nguyệt  , trái tim nặng như đá.
Đêm , nàng một   sân ,   ánh trăng. Bạch Nguyệt kiếm đặt ngang  đầu gối, ánh sáng bạc phản chiếu gương mặt nàng. Nàng lặng lẽ thì thầm:
— Kiếm … ngươi  đưa  đến đây. Ta  phá phong ấn,  c.h.é.m tan bóng tối, nhưng  m.á.u vẫn  ngừng chảy? Nếu đây là  mệnh của Tạ gia,   còn đường nào để thoát?
Tiếng gió rít qua khe lá, như đáp  nỗi lòng nàng. Trong thoáng chốc, nàng tưởng  thấy tiếng cha vọng từ ngục sâu: “Nguyệt nhi, con là ánh trăng.  ánh trăng càng sáng, càng khiến đêm tối tìm đến.”
Sở Dịch bước tới, khoác áo choàng lên vai nàng. Hắn  xuống cạnh,  nàng thật lâu.
— Nếu ánh trăng  bóng tối nuốt,  sẽ  ngọn lửa soi đường cho nàng. Dù thiên hạ gọi nàng là thần  ma, trong mắt , nàng mãi là Minh Nguyệt.
Nàng dựa  vai , nước mắt rơi mà  kìm . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi , nàng thấy lòng dịu , như tìm  một bến bờ giữa sóng dữ.  nàng , khi trời sáng, tro tàn còn  nguội, m.á.u khô  kịp rửa, thì sóng gió sẽ  ập đến.
Kinh thành vẫn   chủ. Ngai vàng lung lay, triều đình rạn nứt, giang hồ dậy sóng. Còn nàng, Tạ Minh Nguyệt,  trở thành một cái tên khiến cả thiên hạ  ngưỡng vọng  nguyền rủa. Một bước sai, nàng  thể thành cứu tinh. Một bước lệch, nàng sẽ thành tội nhân muôn đời.
Bầu trời sáng dần, nhưng đối với nàng, chỉ  bóng tối dày đặc hơn bao giờ hết.