Minh Nguyệt Đao - Chương 3 – Thanh kiếm dưới trăng

Cập nhật lúc: 2025-09-14 10:07:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trăng thượng tuần nhô lên, treo vắt vẻo lớp mây xám, ánh sáng bạc lạnh phủ xuống từng nóc ngói rêu. Trong Trấn Bắc Hầu phủ, an nghỉ một ngày dồn dập biến cố. Minh Nguyệt ngủ.

Nàng bàn, ánh đèn dầu lay lắt. Trên mặt bàn, Bạch Nguyệt kiếm bọc trong giấy dầu. Nàng rút kiếm , ánh sáng thép phản chiếu mảnh trăng ngoài song cửa. Lưỡi kiếm mảnh mà cứng, khi rung lên kêu tiếng ngân như tiếng đàn tỳ bà ngân dài.

“Phải ẩn , nhưng cũng chuẩn . Sói nhà, thể để mặc.” – Minh Nguyệt khẽ nhắm mắt, trong đầu nhớ từng chiêu kiếm phụ dạy: “Kiếm như trăng, sáng mà lạnh. Đánh nhanh, thu gọn, để bóng dài.”

Tiểu Trúc canh ngoài cửa, thấy ánh sáng hắt thì nhỏ giọng:

— Tiểu thư, đêm nay gió lớn, nếu tập nhiều quá… e thấy.

— Ngươi nghỉ . Ta chỉ luyện thêm một khắc nữa thôi. — Minh Nguyệt đáp, giọng nhẹ nhưng chắc.

 

Giữa canh ba, một tiếng động lạ vang lên. Ban đầu chỉ là tiếng sột soạt như mèo chạy mái, nhưng rõ dần: tiếng chân . Minh Nguyệt lập tức thổi tắt đèn, ôm kiếm lẩn bóng tối.

Từ nóc nhà, ba bóng đen nhẹ như khói đáp xuống sân. Chúng mặc áo đen bó sát, mặt che khăn, tay cầm đoản đao lấp lánh ánh trăng. Không một tiếng , chỉ là những cử động dứt khoát—sát thủ chuyên nghiệp.

Một tên hiệu. Chúng chia , một kẻ hướng về thư phòng, một kẻ về kho lương, kẻ cuối lặng lẽ áp sát Đông viện—nơi Sở Dịch mới an trí.

Minh Nguyệt từ trong bóng tối, tim nàng như gõ nhịp trống dồn. “Chúng chỉ diệt Hầu phủ, mà còn thử cả giám sát quan.” Trong khoảnh khắc , nàng hiểu: nếu sát thủ thành công, tội danh sẽ đổ thẳng lên đầu phủ Trấn Bắc.

Nàng chần chừ. Bạch Nguyệt rời vỏ, vẽ một vệt sáng trong đêm.

Tên sát thủ hướng về kho lương là kẻ đầu tiên ngã xuống. Hắn chỉ kịp thấy bóng áo lam xẹt qua, đó một đường kiếm trắng loáng cắt ngang cổ tay. Đoản đao rơi xuống, gục ngã trong bụi cỏ, miệng ú ớ kêu nổi.

Hai tên còn lập tức xoay . Tên áp sát Đông viện lao thẳng về phía Minh Nguyệt, đao vung thành vòng sáng. Nàng lùi nửa bước, nghiêng , lưỡi kiếm từ hất lên, cắt qua dải khăn che mặt. Khăn rơi xuống, để lộ khuôn mặt rỗ chằng chịt sẹo. Gã gầm gừ, tiếp tục lao .

Ánh kiếm và ánh đao va chan chát. Minh Nguyệt còn là tiểu thư nhu mì ban ngày, mà là một kiếm khách điêu luyện. Nàng di chuyển nhẹ như khói, từng chiêu từng thức chuẩn xác, lạnh lùng. Chỉ ba nhịp thở, gã nàng ép lùi tới bức tường, n.g.ự.c áo rách toạc, m.á.u thấm đỏ.

@thichancommem

Tên cuối cùng định bỏ chạy, nhưng Minh Nguyệt cho cơ hội. Nàng xoay cổ tay, mũi kiếm lao vút như tia sáng, cắm phập xuống đất mũi chân . Gã khựng , mồ hôi lạnh túa . Chỉ cần nàng nghiêng cổ tay thêm chút nữa, tính mạng mất.

Tiếng bước chân vang lên. Sở Dịch xuất hiện.

Hắn mang theo lính, chỉ một , áo choàng đen buông lỏng, mái tóc xõa vai. Đôi mắt ánh sáng trăng chiếu , sáng lạnh như thủy tinh.

Hắn quang cảnh: ba sát thủ, hai gục, một khống chế. Rồi Minh Nguyệt.

Áo lam của nàng dính máu, mái tóc rối tung, lưỡi kiếm sáng ngời ánh trăng. Trong khoảnh khắc , hình ảnh nàng hiện lên khác gì một nữ hiệp giữa chiến trường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-3-thanh-kiem-duoi-trang.html.]

Sở Dịch im lặng hồi lâu mới cất giọng:

— Kiếm pháp… Bạch Nguyệt?

Minh Nguyệt rùng , nhưng vẫn giữ thẳng lưng. Nàng rút kiếm khỏi đất, lau m.á.u bằng tay áo sát thủ, giọng bình thản:

— Quan gia nhầm . Ta chỉ tiện tay… tự vệ thôi.

Sở Dịch khẽ . Nụ khinh miệt, mà như một kẻ tìm thấy điều thú vị hiếm hoi.

— Tự vệ? Ba sát thủ ngã gục, một kẻ run rẩy dám nhúc nhích… Nếu đây là “tự vệ”, đời còn ai cần học võ?

Minh Nguyệt đáp, chỉ thẳng . Trong ánh mắt nàng, sợ hãi, chỉ sự kiên định như đá.

Sở Dịch tiến đến gần, dừng mặt nàng, cách chỉ còn nửa bước. Hắn cúi xuống, hạ giọng đến mức chỉ hai :

— Tạ tiểu thư, ban ngày nàng che giấu giỏi lắm. trăng dối. Nàng là ai thật sự?

Trái tim Minh Nguyệt đập mạnh, nhưng gương mặt nàng vẫn như mặt hồ gợn sóng.

— Ta vẫn là . Một nữ nhi trong phủ Trấn Bắc.

Sở Dịch khẽ, lùi , ánh mắt vẫn dán chặt nàng:

— Được. Nàng là nàng. sẽ quên đêm nay.

Hắn sang, hiệu cho lính đến trói tên sát thủ còn sống. Khi bước , vọng :

— Trăng sáng lắm. trăng sáng bao lâu… thì mây sẽ che. Ta chờ xem.

Minh Nguyệt siết chặt chuôi kiếm, trong lòng dậy sóng. “Hắn nghi ngờ. Từ nay, một bước sai cũng thể mất hết.”

 

Đêm trôi qua trong lặng lẽ, nhưng phủ Trấn Bắc còn như . Sáng hôm , tin ba sát thủ g.i.ế.c trong sân truyền khắp nơi. Quan quân tuyên bố đó là “bằng chứng” cho thấy kẻ thù vẫn hại giám sát quan. trong lòng Sở Dịch, một nghi ngờ khác bén rễ: nữ nhi Tạ gia yếu đuối? Hay là một thanh kiếm giấu trong vỏ?

Còn Minh Nguyệt, ánh nắng mới, đôi mắt nàng phản chiếu ánh sáng chói chang, nhưng trong lòng rõ: từ đêm nay, nàng chỉ đối phó với triều đình, mà còn với chính ánh mắt soi xét của Sở Dịch.

 

Loading...