Trận huyết chiến trong đêm lưới trời  lắng xuống, nhưng kinh thành vẫn chìm trong bầu  khí ngột ngạt, như thể cả đất trời cũng  dám thở dài. Xác   gom  vội vã, m.á.u rửa trôi bằng nước lạnh, song mùi tanh vẫn bám riết từng phiến đá. Người dân mở cửa   thì thào,   ngày mai sẽ sáng bằng ánh mặt trời,  sẽ rực lên bằng ngọn lửa loạn lạc.
Giữa mớ hỗn độn , Tạ Minh Nguyệt bước  từ biển máu, áo lam rách tả tơi, vết thương chằng chịt, nhưng đôi mắt nàng sáng như trăng rằm. Nàng  sống sót, và chính điều đó biến nàng thành ngọn đuốc mà cả triều đình lẫn giang hồ đều   . Với kẻ tôn thờ, nàng là “Nguyệt thần” giáng thế. Với kẻ căm hận, nàng là ma nữ gieo họa.
Trong Hầu phủ, đêm  đèn sáng trắng đêm. Tạ Trọng Quân quỳ  bàn thờ tổ tiên, run giọng:
— Nguyệt … từ nay Tạ gia  còn đường lui.
Sở Dịch  tựa cột, băng vải ướt m.á.u  vai, nhưng ánh mắt  chỉ dõi theo nàng. Khi nàng bước ,    gì, chỉ khẽ thở , như trút gánh nặng lớn nhất đời.
Minh Nguyệt  xuống, nắm lấy Bạch Nguyệt kiếm, bàn tay nàng run lên. Kiếm bạc sáng rực, nhưng trong lòng nàng  là vực sâu. Nàng thì thầm:
— Ta  c.h.é.m rách lưới trời… nhưng ánh trăng , liệu  còn soi nổi ngày mai?
Tiểu Trúc  nấc, ôm lấy tay áo nàng.
— Tiểu thư, dân chúng ngoài  đang thắp hương cầu nguyện cho . Họ , nếu   , kinh thành  thành biển lửa.
Nàng  nhạt, nụ  pha lẫn cay đắng. Bởi cùng lúc , nàng cũng  tin giang hồ còn sót  lập đàn nguyền rủa, khắc tên nàng lên hình nhân gỗ, thề  diệt cho kỳ . Ngọn lửa sùng bái và ngọn lửa thù hận, cả hai đều đang thiêu đốt nàng.
 
Trong cung, Hoàng thượng bệnh ngày càng nặng. Ngai vàng lung lay, các phe quyền thần tranh giành kịch liệt. Có kẻ đề nghị lập tức phong Minh Nguyệt  “Hộ quốc Kiếm nữ”, biến nàng thành trụ cột triều đình. Có kẻ thì rít lên rằng nếu  g.i.ế.c nàng ngay, hậu họa sẽ như ngọn núi sụp đổ. Lời qua tiếng , triều chính tan nát thành mảnh vụn.
Trong đêm mưa, một mật sứ mang thư đến Hầu phủ. Trong thư, vài vị đại thần trung liệt khẩn cầu Minh Nguyệt  cung,   trấn áp loạn triều. Nàng lặng im thật lâu, ngón tay miết lên vết m.á.u khô  vỏ kiếm. Bước  cung, nghĩa là đặt   sóng gió mới, nhưng nếu ở ngoài, triều đình sẽ sụp đổ trong tay kẻ khác.
Sở Dịch bước đến, nắm chặt vai nàng.
— Nàng  nợ họ. Đừng để ngai vàng  biến nàng thành con cờ.
Minh Nguyệt  , ánh mắt dịu .
— Ta  nợ ngai vàng.   nợ dân chúng  tin ánh trăng   thể soi lối. Nếu   lưng, chẳng khác nào bỏ mặc họ trong bóng tối.
Nàng  dậy, giương kiếm lên. Ánh sáng bạc phản chiếu qua cơn mưa, sáng rực như dải ngân hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-31-hoi-quang-ruc-ro.html.]
 
Ngày hôm , trong Đại điện, nàng xuất hiện  bá quan, tay cầm Bạch Nguyệt kiếm. Sự im lặng phủ xuống, từng đôi mắt dõi theo. Hoàng thượng gầy yếu,  nghiêng  long ỷ, khó nhọc ngẩng đầu.
— Minh Nguyệt… con  bằng lòng…  ánh trăng giữ cho xã tắc  ?
Tiếng ngài run rẩy, như gió thoảng  khi tắt nến. Nàng quỳ xuống,  dập đầu, chỉ khẽ :
— Thần nữ  vì ngai vàng, cũng  vì quyền thế. Thần nữ chỉ vì m.á.u  đổ, vì  dân vô tội. Nếu ánh trăng   thể giữ đất nước khỏi loạn, thần nữ xin chấp nhận.
Lời   dứt, cả điện bùng lên tiếng ồn ào. Có kẻ reo mừng,  kẻ nghiến răng. Ngai vàng run rẩy, nhưng ánh kiếm trong tay nàng  sáng rực, ép tất cả  im lặng.
 
@thichancommem
Đêm đó, Minh Nguyệt trở về Hầu phủ,   gốc đào nở muộn. Gió thổi hương hoa thoảng qua, nhưng lòng nàng  yên. Sở Dịch đến bên,  xuống,   gì. Hai  lặng lẽ  trăng. Trăng tròn, sáng rực rỡ, như  từng  m.á.u tanh.
Minh Nguyệt khẽ , giọng buồn như gió:
— Có lẽ ngày mai, sẽ  thêm kẻ  g.i.ế.c .  cũng  thêm kẻ đặt niềm tin.
Sở Dịch nắm tay nàng, siết chặt.
— Dù mai  thiên hạ   lưng,  vẫn sẽ ở bên nàng.
Nàng ngước lên  trăng, ánh mắt long lanh. Trong khoảnh khắc , nàng thấy rõ: ánh sáng của   chỉ soi đường cho  khác, mà còn cho chính trái tim nàng.
 
Đêm , kinh thành chìm trong yên ắng mong manh.  nơi chân trời xa, từng đám mây đen vẫn cuộn lên. Giang hồ  lùi bước. Phe quyền thần  chịu buông. Và ở vùng biên cương,   tin đồn: một thế lực mới, mang theo quân đội và tham vọng, đang nhắm thẳng về kinh thành.
Tạ Minh Nguyệt khép mắt, thì thầm:
— Hồi quang chỉ rực rỡ trong thoáng chốc.   đó, bóng tối sẽ  đến. Ta  sẵn sàng.
Nàng , hành trình   kết thúc. Ánh trăng còn  soi thêm nhiều đêm m.á.u lửa nữa.