Trống canh chiều  dứt, kinh thành  sáng đèn. Đêm nay, triều đình mở yến tiệc lớn tại phủ Quốc sư để chiêu đãi quan  và sứ thần Bắc Lương   thành. Tin tức lan nhanh như gió: Quốc sư Hàn Kinh sẽ nhân dịp  trình  chứng cứ mới về tội mưu phản của Trấn Bắc Hầu phủ.
Trong Hầu phủ, Tạ Trọng Quân cắn răng, nắm chặt chuôi đao:
— Đây rõ ràng là cái bẫy! Họ  bêu riếu chúng   bá quan,  sứ thần, để  còn đường rửa oan.
Minh Nguyệt  bình thản, đôi mắt sáng trong ngọn đèn dầu.
—  nếu  , tức là thừa nhận tội. Chúng   xuất hiện,  chứng minh sự trong sạch.
Tiểu Trúc lo lắng:
—  tiểu thư, yến tiệc là chốn quan trường, nữ nhi  theo sẽ  chê …
— Chính vì thế,  càng  . — Minh Nguyệt siết c.h.ặ.t t.a.y áo, trong lòng như trăng  giấu trong mây, sáng mà  lộ. — Ai dám nghĩ  chỉ là nữ tử nhu nhược, đêm nay  sẽ khiến họ  bằng đôi mắt khác.
 
Phủ Quốc sư đêm  rực rỡ như ngày. Đèn lồng đỏ treo dọc hành lang, lụa vàng phủ kín bàn dài. Hương rượu nồng xộc lên, tiếng đàn sáo réo rắt, vũ cơ uyển chuyển  ánh nến lung linh. Bá quan văn võ chen vai thích cánh, tiếng   hòa lẫn tiếng chén chạm, rộn ràng mà ngầm chứa sóng ngầm.
Hàn Kinh  ghế chủ, áo bào đen thêu rồng vàng, râu dài bạc trắng, gương mặt uy nghiêm như pho tượng. Ánh mắt  quét một vòng, cuối cùng dừng  ở đoàn  của Trấn Bắc Hầu phủ.
— Trấn Bắc Hầu   ngục, nay chỉ còn đại công tử và tiểu thư đến dự? — Giọng  vang như chuông đồng,  hỏi  khích.
Tạ Trọng Quân siết nắm tay, suýt nữa bật dậy, nhưng Minh Nguyệt  nhanh hơn,  lên hành lễ, giọng trong trẻo vang khắp sảnh:
— Phụ   oan, chúng  con cháu  thể   mặt. Mong Quốc sư cho phép.
Lời  uyển chuyển,  khiêm nhường  cứng cỏi, khiến nhiều quan khách gật gù. Hàn Kinh mỉm , nụ  đầy ẩn ý.
— Được lắm, nữ nhi Trấn Bắc Hầu quả  khí phách. Vậy mời .   khi nhập tiệc, bản quan  chút việc nhỏ  trình.
Ông  vỗ tay. Ngay lập tức, hai tên lính khiêng  một hòm gỗ lớn, đặt giữa đại sảnh. Một tên mở nắp, bên trong là mấy bao thóc cùng một con dấu đỏ chói.
— Đây là tang vật thu  trong kho của Trấn Bắc Hầu. — Hàn Kinh  dậy, giọng sắc lạnh — Ấn hiệu Bắc Hoài còn in rõ  bao thóc. Đây chẳng  bằng chứng phản nghịch ?
Tiếng bàn tán dậy lên như ong vỡ tổ. Các quan khách thì thầm: “ là bằng chứng rõ ràng…”, “Trấn Bắc Hầu quả thật đáng nghi…”
Sứ thần Bắc Lương cũng nheo mắt, môi nhếch thành nụ  khinh bỉ.
Tạ Trọng Quân bật dậy, gầm lớn:
— Vu khống! Bao thóc đó rõ ràng  kẻ mưu đồ cài đặt!
— Đại công tử nóng nảy quá. — Hàn Kinh khoát tay, nụ  nham hiểm — Nếu là giả,  xin mời chỉ  chứng cứ.
Không khí trong sảnh nặng như đá đè. Trọng Quân nghẹn lời,    . Mọi ánh mắt dồn về phía Trấn Bắc Hầu phủ, chờ xem họ biện hộ thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-4-bay-trong-yen-tiec.html.]
Giữa lúc , Minh Nguyệt  dậy. Nàng chậm rãi bước  giữa sảnh, áo lam phất nhẹ, dáng  thanh thoát. Dưới hàng trăm ánh mắt, nàng  hề run sợ.
— Quốc sư tôn kính, thần nữ  một thắc mắc. Bao thóc , ngài   tìm thấy trong kho phủ chúng . Xin hỏi, ai là  niêm phong kho thóc? Ai  chìa khóa?
Hàn Kinh cau mày, nhưng vẫn đáp:
— Dĩ nhiên là do quan kho triều đình giám sát.
Minh Nguyệt gật nhẹ:
— Vậy nếu quan kho triều đình cũng   cấu kết, việc gài đặt vật chứng  khó gì?
Cả sảnh xôn xao. Một  quan cúi đầu suy nghĩ.
Minh Nguyệt tiến thêm một bước, mắt sáng như trăng:
— Hơn nữa, thóc Trấn Bắc vận từ ba kho khác , qua tay nhiều . Nếu  chứng minh, xin Quốc sư cho kiểm tra dấu niêm phong còn  ở kho thành Đông. Thần nữ tin rằng, sẽ tìm  sự khác biệt.
Lời nàng như nhát d.a.o cắt ngang làn sóng ngờ vực. Nhiều quan gật gù: “Có lý!”, “Phải kiểm tra !”.
@thichancommem
Hàn Kinh thoáng chột , nhưng lập tức bật  lớn để che giấu:
— Tiểu thư thông minh, nhưng lời   đủ. Đây là ấn hiệu Bắc Hoài, rành rành  thể chối.
Minh Nguyệt  nao núng. Nàng rút từ tay áo  một mảnh vải nhỏ, giơ cao cho   thấy.
— Xin các vị ! Đây là mảnh vải  nhặt  khi thích khách xâm nhập phủ đêm . Thêu kiểu Bắc Hoài, nhưng chỉ là nửa mảnh, đường chỉ lệch. Một kẻ giỏi giả mạo cũng  sơ hở. Bao thóc  cũng .
Nàng đưa mảnh vải cho một quan chức quen thuộc với nghề thêu. Ông  xem xong, gật đầu:
— ! Đây là hàng giả, chỉ   nghề mới nhận .
Cả sảnh rộ lên tiếng xì xào. Một  quan bắt đầu nghi ngờ “chứng cứ” của Hàn Kinh.
Sở Dịch  trong góc, tay nâng chén rượu, mắt  rời Minh Nguyệt. Ánh mắt   thích thú  khó đoán, như kẻ  thấy một quân cờ bất ngờ đổi thế.
Hàn Kinh siết c.h.ặ.t t.a.y áo, mặt  đổi sắc, nhưng vẫn :
— Tiểu thư quả mồm mép sắc bén. Thôi thì, bản quan sẽ cho điều tra .  hãy nhớ, sự thật chỉ  một.
Nói ,  nâng chén, cạn rượu trong tiếng nhạc nổi lên, cố gắng che giấu sự lúng túng.
Minh Nguyệt lui về chỗ , tim đập dồn dập, nhưng nét mặt vẫn bình thản. Nàng , đêm nay  chỉ kéo dài  thêm chút thời gian.  bấy nhiêu cũng đủ: gieo  lòng bá quan một mối nghi ngờ.
Sở Dịch nhấp một ngụm rượu, khóe môi khẽ nhếch, khẽ thì thầm chỉ đủ  :
— Tạ Minh Nguyệt… nàng thật sự  đơn giản.