Trăng  lặn, trời chỉ còn vài vì  rải thưa thớt. Phủ Quốc sư  yến tiệc vắng lạnh, chỉ còn tiếng gió thổi qua hành lang dài. Tiếng đàn sáo, tiếng   ban nãy tan biến như mộng.
Trên con đường trở về phủ, Tạ Trọng Quân mặt đỏ bừng,  giận  uất:
@thichancommem
— Muội thấy ? Hàn Kinh giăng bẫy rõ ràng,  mà bá quan chỉ dám bàn tán chứ  ai dám  lên minh oan cho chúng . Triều đình  thối nát đến mức  ?
Minh Nguyệt nhẹ nhàng nắm lấy tay áo , khẽ lắc đầu:
— Huynh, chúng    mất bình tĩnh. Họ  minh oan cho , nhưng ít nhất   gieo mầm nghi ngờ. Từ mầm , sẽ  ngày nảy chồi.
Trọng Quân nghiến răng,   thêm.  Minh Nguyệt hiểu, trong lòng  đang rối như tơ vò.
Đêm hôm đó, khi   trong phủ  yên giấc, Minh Nguyệt vẫn  một   mái hiên, trăng muộn chiếu lên bóng nàng mảnh dẻ. Tiểu Trúc rón rén bước , lo lắng hỏi:
— Tiểu thư, đêm nay   nghỉ ?
— Ta  ngủ . — Minh Nguyệt đáp khẽ, tay vô thức chạm  chuôi Bạch Nguyệt kiếm trong tay áo. — Có thứ gì đó đang đến gần.
Lời nàng  dứt, từ xa vang lên tiếng kèn báo động. Lính canh phủ chạy toán loạn, tiếng kêu thất thanh xé rách màn đêm:
— Có thích khách!
Minh Nguyệt lập tức  dậy, kéo Tiểu Trúc  phòng khóa cửa,  nàng lao  sân. Quả nhiên, ba bốn bóng đen  vượt tường, ánh đao loáng lên  trăng. Tiếng thép va , m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe. Gia đinh, lính tráng ngã gục như rạ.
Trong khoảnh khắc , Minh Nguyệt hiểu: đây  còn là thử thách nhỏ lẻ. Đây là một cuộc thanh trừng thực sự.
Nàng toan rút kiếm thì một bóng đen khác xuất hiện  mặt —   sát thủ, mà là Sở Dịch. Áo choàng  phấp phới, tay cầm trường kiếm, ánh mắt lạnh buốt như trăng non.
— Lui  trong, để  lo. — Hắn quát.
Minh Nguyệt nheo mắt:
— Quan gia định một  chống  tất cả ?
— Không một . — Hắn liếc nàng, ánh   sắc  sâu. — Còn  ngươi.
Hai ánh mắt chạm . Trong khoảnh khắc ngắn ngủi,  còn kẻ giám sát và kẻ  giám sát, mà chỉ còn hai thanh kiếm  cạnh   cùng một cơn bão.
Không  thêm lời nào, Minh Nguyệt rút Bạch Nguyệt kiếm. Ánh thép vẽ thành vầng trăng sáng ngời, hòa cùng ánh kiếm của Sở Dịch, như hai vệt  băng cùng lao xuống đêm tối.
Trận chiến nổ  dữ dội.
Minh Nguyệt di chuyển uyển chuyển, từng chiêu kiếm gọn gàng, m.á.u kẻ địch nhuộm đỏ vạt áo lam. Sở Dịch thì lạnh lùng, mỗi nhát c.h.é.m đều chí mạng, dứt khoát như gió cắt. Hai  phối hợp ăn ý kỳ lạ: nàng dồn,  kết; nàng chặn,  đánh; như  luyện hàng năm trời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-5-giao-uoc-mau.html.]
Sát thủ ngã xuống từng tên, tiếng kêu thảm thiết vang vọng.  vẫn còn những kẻ khác ào ào kéo đến.
Trong phút chốc, Minh Nguyệt  một tên to lớn áp sát, lưỡi đao c.h.é.m ngang. Nàng tránh kịp, nhưng áo rách một đường dài, m.á.u rỉ . Sở Dịch lập tức lao đến, trường kiếm xuyên qua cổ họng tên đó. Máu phun , b.ắ.n lên mặt cả hai.
Khoảnh khắc , Sở Dịch nghiêng sang, thì thầm ngay bên tai nàng, giọng như thép rít:
— Muốn sống, thì  .
Hắn kéo nàng lùi về góc sân, nơi ánh trăng  che khuất. Bên hông  lóe lên một con d.a.o nhỏ. Không chần chừ, Sở Dịch rạch đầu ngón tay , m.á.u đỏ trào .
— Tạ Minh Nguyệt, nàng và  vốn là kẻ đối địch.  đêm nay, nếu  liên thủ, cả hai đều chết.
Nói ,  đưa d.a.o cho nàng. Minh Nguyệt  chằm chằm  mắt . Trong đôi mắt ,  đầu tiên nàng  thấy sự tính toán lạnh lùng, mà thấy một tia quyết tuyệt.
Nàng siết chặt chuôi dao, rạch nhẹ  ngón tay . Máu đỏ nhỏ xuống, hòa  vết m.á.u của .
Sở Dịch ghì c.h.ặ.t t.a.y nàng, hai dòng m.á.u hòa  một. Giọng  trầm trầm, vang như lời thề:
— Từ giờ đến khi thoát khỏi kiếp nạn , nàng và  là đồng minh. Ai phản bội, kẻ đó c.h.ế.t   thây.
Minh Nguyệt gật đầu, ánh mắt sáng rực:
— Giao ước máu.
Hai  thả tay , nhưng cả hai đều cảm thấy vết cắt  như một sợi dây vô hình trói chặt  phận  .
Ngay  đó, họ cùng lao  trận. Kiếm Bạch Nguyệt và kiếm của Sở Dịch c.h.é.m xuyên đêm tối, g.i.ế.c sạch đám sát thủ còn . Tiếng thép ngân dài, ánh sáng lóe lên,  tắt trong im lặng rợn .
Khi trận chiến kết thúc, sân phủ ngập máu. Xác sát thủ  rải rác, mùi tanh nồng nặc. Gia đinh và lính tráng nhiều kẻ  hi sinh.
Minh Nguyệt thở dốc, mồ hôi hòa lẫn máu. Sở Dịch  bên, gương mặt  trắng bệch vì mất máu, nhưng ánh mắt vẫn sáng lạnh.
— Đêm nay, nếu   nàng,  khó  mạng. — Hắn  nhạt, đôi môi dính máu. —  nhớ, giao ước m.á.u chỉ  hiệu lực khi hiểm cảnh còn đó. Qua khỏi …  vẫn là giám sát quan, nàng vẫn là kẻ  nghi.
Minh Nguyệt gật nhẹ.
— Ta .  dù ngắn ngủi, ít nhất đêm nay    một điều: ngay cả loài sói cũng  lúc  săn cùng hổ.
Sở Dịch  nàng thật lâu,  xoay  rời , bóng lưng hòa trong sương đêm.
Minh Nguyệt siết chặt Bạch Nguyệt kiếm. Vết thương  tay nhói lên, như nhắc nàng về lời thề bằng máu. Từ nay, nàng và Sở Dịch   một sợi dây vô hình nối ,  là cứu rỗi,  là gông xiềng.
Trăng muộn dần tàn. Trên mái phủ Trấn Bắc, mây đen che khuất ánh sáng.  trong mắt Minh Nguyệt, vầng trăng vẫn hiện rõ, sáng lạnh và kiêu hãnh.