Đêm  trận huyết chiến, Trấn Bắc Hầu phủ vẫn ngập mùi m.á.u tanh. Gia đinh còn sống lặng lẽ thu dọn xác chết, chôn vội ngoài vườn phía . Không ai dám  lớn, chỉ  tiếng xẻng xúc đất, nặng nề như những tiếng thở dài.
Trong Đông viện, Sở Dịch  một   ngọn đèn lồng. Áo ngoài  vương m.á.u khô, vết thương  vai  kịp khâu, nhưng ánh mắt vẫn trong như hồ nước mùa đông. Trên bàn,  đặt một tấm khăn lụa, dính vài giọt m.á.u  khô sẫm. Đó là dấu hiệu của tổ chức  từng thuộc về — Ảnh Nguyệt.
“Chúng  theo đến tận đây.” – Sở Dịch thầm nghĩ, ngón tay siết chặt. Từ giờ phút ,     còn đường lùi.
 
Đêm xuống, gió bấc thổi qua mái ngói, mang theo tiếng rít dài rợn . Minh Nguyệt cầm Bạch Nguyệt kiếm,  canh nơi hiên . Áo lam của nàng bay phần phật, mắt dõi theo từng bóng cây rung rinh. Trái tim nàng dồn nhịp, trực giác mách bảo đêm nay sẽ  yên.
Quả nhiên, khi trăng  ló khỏi mây, một bóng  lướt xuống từ mái ngói. Hắn nhẹ như làn khói, bóng áo đen ôm sát, đôi mắt sắc lẻm như dao. Đôi đoản đao  cầm sáng loáng, lưỡi cong như móng chim ưng.
— Dạ Vũ. — Sở Dịch xuất hiện ngay  lưng Minh Nguyệt, giọng  thấp mà căng thẳng.
Bóng đen  bật , giọng khàn khàn:
— Cuối cùng cũng gặp . Ngươi, Sở Dịch,  ở đây với kẻ mà lẽ  ngươi  giết.
Minh Nguyệt cau mày, mũi kiếm hạ thấp.
— Hai … quen ?
Sở Dịch  trả lời ngay. Hắn  Dạ Vũ, đôi mắt tối :
— Hắn từng là đồng môn . Người của Ảnh Nguyệt.
Dạ Vũ l.i.ế.m môi, nâng đao chĩa thẳng  Minh Nguyệt:
@thichancommem
— Lệnh từ  ban xuống: g.i.ế.c Tạ Minh Nguyệt. Ai ngăn, kẻ đó phản tổ chức. Sở Dịch, ngươi chọn .
Không khí đặc quánh . Minh Nguyệt cảm thấy sống lưng lạnh buốt, nhưng bàn tay nàng vẫn siết chặt chuôi kiếm. Ánh mắt nàng  Sở Dịch, thẳng và sắc:
— Vậy… rốt cuộc  là ai? Là giám sát quan triều đình,  là sát thủ của Ảnh Nguyệt?
Sở Dịch lặng im, đôi môi mím chặt. Hắn  sự thật cuối cùng cũng  thể giấu.
— Ta… vốn là trẻ mồ côi,  Quốc sư nuôi dưỡng, nhưng thực chất  gửi  Ảnh Nguyệt để huấn luyện từ nhỏ. Thân phận giám sát quan chỉ là vỏ bọc. — Hắn hít sâu, giọng khàn đặc —  từ khi gặp nàng, …   chỉ là một con d.a.o nữa.
Dạ Vũ phá lên , tiếng  chát chúa vang vọng giữa sân:
— Con d.a.o mà mơ thành  ư? Ngươi quên lời thề m.á.u  ? Ngươi phản bội, ngươi sẽ chết!
Không cho thêm thời gian, Dạ Vũ lao tới, đôi đao vẽ thành hai vầng trăng đen cắt thẳng  cổ Minh Nguyệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-6-bong-dem-va-luoi-dao.html.]
Nàng xoay , Bạch Nguyệt kiếm bật sáng, chặn thẳng một nhát đao. Tiếng thép chạm  vang lanh lảnh, tia lửa b.ắ.n tung. Tên sát thủ còn  xoay lưỡi đao  c.h.é.m xuống ngang lưng. Minh Nguyệt  kịp đỡ thì Sở Dịch  chắn , trường kiếm đỡ lấy. Máu trào  từ vai , nhưng   lùi nửa bước.
— Đi! — Sở Dịch quát nhỏ, đẩy nàng lùi .
Minh Nguyệt cắn răng, ánh mắt bùng lên ngọn lửa. Nàng xoay cổ tay, Bạch Nguyệt kiếm múa thành một vòng trăng trắng, ép Dạ Vũ  lùi nửa bước.  Dạ Vũ như bóng ma, liên tục áp sát, từng nhát đao đều mang sát khí trí mạng.
Trận chiến trở nên ngột ngạt. Một bên là Bạch Nguyệt kiếm sáng lạnh, một bên là song đao đen như vực sâu. Áo lam của Minh Nguyệt  rách nhiều chỗ, m.á.u chảy xuống tay, nhưng mắt nàng  một  chớp.
Sở Dịch chống kiếm, thở gấp,  bất ngờ rút  một phi tiêu nhỏ khắc dấu Ảnh Nguyệt. Hắn ném thẳng  Dạ Vũ.
Phi tiêu cắm  tường, sát mặt Dạ Vũ, khiến  khựng .
— Dạ Vũ, dừng tay. Nếu g.i.ế.c nàng, tổ chức  gì? Chỉ là thỏa mãn cơn hận của Quốc sư.  nếu giữ nàng, chúng   thể nắm cả bí mật trong tay.
Dạ Vũ nheo mắt,  bật  khùng khục:
— Sở Dịch… ngươi đổi . Xưa  ngươi lạnh hơn cả , giờ  học cách thương hoa tiếc ngọc. Ngươi  c.h.ế.t từ khi   mắt ả  .
Hắn lùi dần, bóng đen tan  mái ngói.  tiếng  vọng , sắc lạnh như đao:
— Hãy nhớ, Sở Dịch. Ngươi  phản bội một , sẽ  còn đường  . Ảnh Nguyệt sẽ tự tay kết liễu ngươi.
Khoảng sân trở  tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi hun hút qua mái ngói.
Minh Nguyệt hạ kiếm, thở dồn, mồ hôi và m.á.u hòa  một. Nàng  sang  Sở Dịch. Hắn đang  dựa cột, m.á.u chảy từ vai xuống ướt cả áo.
— Sao…   cứu ? — nàng khẽ hỏi.
Sở Dịch ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm.
— Ta  . Có lẽ… vì  đầu tiên trong đời,   tự chọn thứ  bảo vệ. Không  mệnh lệnh,   tổ chức.
Minh Nguyệt   thật lâu. Trong lòng nàng, sóng gió cuộn trào: nghi kỵ,  ơn, cả thứ cảm xúc mơ hồ  gọi tên .
— Sở Dịch… — nàng  khẽ — từ nay   thể xem  chỉ là giám sát quan nữa.  cũng đừng nghĩ  sẽ   tin .
Sở Dịch bật , tiếng  khàn đục vì mất máu:
— Ta  từng mong nàng tin. Chỉ mong khi  ngã xuống, nàng nhớ…   từng  chắn  lưỡi đao vì nàng.
Hắn ngất , m.á.u loang đỏ nền gạch.
Minh Nguyệt quỳ xuống, bàn tay run run đỡ lấy . Nàng cắn môi thật mạnh, vị m.á.u tràn  miệng. Trong lòng nàng bừng lên một quyết tâm: Cho dù Sở Dịch là ai, con d.a.o  con , đêm nay   cùng  sống chết. Từ giờ,  phận   buộc với  .
Trên cao, trăng lạnh vẫn treo, ánh sáng rơi xuống lưỡi Bạch Nguyệt kiếm, phản chiếu thành một vệt dài rực rỡ.   ánh sáng , bóng đêm vẫn lẩn khuất, và lưỡi đao của Ảnh Nguyệt chắc chắn sẽ còn  trở .