Minh Nguyệt Đao - Chương 7 – Thiên thư bị đánh cắp

Cập nhật lúc: 2025-09-14 10:08:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trời hửng sáng, sương phủ trắng cả mái ngói Trấn Bắc Hầu phủ. Đêm dài với m.á.u và lưỡi đao trôi qua, nhưng khí trong phủ vẫn nặng nề, như thể bóng đêm còn bám lấy từng khe gạch.

Sở Dịch Tiểu Trúc băng bó trong phòng khách nhỏ. Vết thương ở vai sâu, m.á.u thấm đỏ cả băng gạc, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh lạ lùng. Minh Nguyệt cạnh, đôi mắt chăm chú, chỉ vết thương mà còn cả sự thật phơi bày đêm qua.

— Ngươi thật sự là của Ảnh Nguyệt. — Nàng lên tiếng, giọng gợn run.

Sở Dịch khẽ nhếch môi, ánh mắt thẳng nàng:

— Phải. cũng là giám sát quan triều đình. Hai phận, một con . Nàng nghĩ xem… thật sự thuộc về ?

Minh Nguyệt im lặng. Trong lòng nàng, câu trả lời quan trọng bằng câu hỏi khác: Tại về phía đêm qua?

Tiếng bước chân vội vã vang ngoài sân. Một gia nhân hớt hải chạy , mặt tái mét:

— Tiểu thư! Kho mật thất của phủ đột nhập! Những sổ sách và bản đồ lương thảo… biến mất !

Cả căn phòng sững .

Minh Nguyệt thẳng , ánh mắt sắc bén:

— Dẫn đến đó!

 

Mật thất thư phòng cũ của Trấn Bắc Hầu, nơi cất giữ những bản sổ lương nhiều năm liền, cùng tấm địa đồ vận chuyển lương thảo của triều đình. Khi Minh Nguyệt bước xuống, cánh cửa gỗ cạy tung, khóa sắt văng xa.

Bên trong trống rỗng. Hòm gỗ mở, giấy tờ vương vãi, nhưng quan trọng nhất là cuộn da dê mạ vàng chứa Thiên thư binh lương biến mất.

Tạ Trọng Quân tức giận đập mạnh tay lên tường:

— Thiên thư… thứ mà mất , chúng coi như mất cả mạng! Nó ghi bộ tuyến đường vận lương, kho dự trữ, thậm chí cả dấu ấn thật của triều đình. Nếu rơi tay giặc, biên cương coi như bỏ trống!

Sở Dịch nhíu mày, vết thương rách nhưng vẫn gắng thẳng:

— Đây chuyện của riêng Hầu phủ nữa. Đây là mưu đồ nhằm cả triều đình.

Minh Nguyệt bước giữa căn phòng, cúi xuống nhặt mảnh giấy rách còn sót . Trên đó in vết giày nhỏ, gót hẹp, hoa văn lạ. Nàng nheo mắt:

— Không giày quân lính, cũng giày quan. Đây là giày da mềm, kiểu thường dùng của sát thủ phương Nam.

Ánh mắt nàng lóe sáng:

— Là Ảnh Nguyệt.

Câu khiến cả căn phòng chìm trong im lặng. Tạ Trọng Quân phắt sang Sở Dịch, tay đặt lên chuôi đao:

— Là đồng bọn ngươi ?!

Sở Dịch tránh né, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ:

— Phải. Chỉ Ảnh Nguyệt mới dám liều mạng đột nhập mật thất ngay trong lúc Hầu phủ còn đầy lính canh vụ tấn công. đêm qua và nàng đều ở đây, cơ hội chạm tới Thiên thư.

— Lời của ngươi, ai tin? — Trọng Quân gằn giọng.

Minh Nguyệt giơ tay ngăn . Nàng sâu mắt Sở Dịch, giọng chắc nịch:

— Ta tin.

Trọng Quân sững , định thêm nhưng bắt gặp ánh mắt kiên quyết của , đành nuốt lời.

 

Buổi trưa hôm đó, tin tức lan đến triều đình: Thiên thư binh lương mất khỏi Trấn Bắc Hầu phủ. Quốc sư Hàn Kinh ngay lập tức dâng sớ buộc tội:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-7-thien-thu-bi-danh-cap.html.]

“Trấn Bắc Hầu vốn mang tội phản, nay để mất Thiên thư trọng yếu. Rõ ràng là âm mưu cấu kết cùng giặc. Xin Hoàng thượng lập tức c.h.é.m đầu Tạ Dụ, bãi chức bộ gia tộc, lấy phủ gương.”

@thichancommem

Tin sét đánh ngang tai.

Trong phủ, khí căng như dây đàn. Tạ Trọng Quân đập bàn, giọng run run:

— Lần … chúng khó tránh khỏi. Một khi Quốc sư cớ, triều đình sẽ thuận thế mà diệt cả Tạ gia.

Minh Nguyệt bình tĩnh xuống, trải tấm bản đồ nhỏ nàng còn giữ. Ngón tay nàng chỉ lên vết bẩn nhạt hình giày in mảnh giấy rách:

— Nếu tìm kẻ đột nhập, sẽ tìm Thiên thư. Đó là con đường duy nhất cứu cha và gia tộc.

Sở Dịch khẽ , tiếng vui vẻ, chỉ sự mỉa mai tự trào:

— Nói thì dễ. nàng Ảnh Nguyệt ẩn như thế nào ? Một khi họ lấy , trừ phi chính trong tổ chức tay, bằng cả thiên hạ cũng khó .

— Vậy… — Minh Nguyệt thẳng , ánh mắt d.a.o động — ngươi chính là tay.

Sở Dịch sững . Trong lòng , hai con đường như hai lưỡi đao cắt ngang: một là trung thành với tổ chức, một là phản bội để cứu nàng. thấy vết m.á.u khô ngón tay — nơi giao ước m.á.u với nàng đêm .

— Được. — Hắn gật đầu, giọng khàn khàn — một khi hành động, nghĩa là phản hẳn với Ảnh Nguyệt. Từ nay, chúng sẽ coi là kẻ phản đồ.

— Vậy thì để chúng coi. — Minh Nguyệt đáp, giọng chắc như thép. — Nếu cứu lấy biên cương, cứu lấy cha , thì chúng còn lựa chọn nào khác.

 

Đêm hôm , họ bắt đầu điều tra theo dấu vết.

Minh Nguyệt tìm rằng sát thủ để dấu vải cháy xém gần nến. Khi soi kỹ, đó là loại vải chỉ bán ở chợ ngầm phía Nam thành. Sở Dịch lập tức nhận : đó là điểm giao dịch quen thuộc của Ảnh Nguyệt.

— Nếu đoán sai, — nhỏ — Thiên thư chuyển khỏi thành ngay trong đêm, qua đường hầm cũ ở bến sông Hoài.

— Vậy còn kịp đuổi theo ? — Minh Nguyệt hỏi, ánh mắt căng thẳng.

— Có thể. chỉ nếu ngay bây giờ.

Minh Nguyệt do dự:

— Đi!

 

Bên ngoài, trăng non treo lơ lửng, sông Hoài cuồn cuộn sóng bạc. Trên bến, vài chiếc thuyền gỗ neo lặng, ngọn đèn dầu lập lòe như ma trơi.

Minh Nguyệt và Sở Dịch ẩn trong bóng tối, mắt dõi theo ba bóng đang khênh hòm gỗ xuống thuyền. Hòm vặn chính là thứ mất trong mật thất.

— Là chúng. — Minh Nguyệt thì thầm, tay đặt lên chuôi Bạch Nguyệt kiếm.

Sở Dịch đặt tay ngăn nàng:

— Không thể lao liều mạng. Một khi tay, chắc chắn đoạt , nếu Thiên thư sẽ mất vĩnh viễn.

Ánh mắt lóe sáng trong đêm, như sói như tuyệt vọng.

— Đây sẽ là cuối phản tổ chức. Nếu thất bại, nàng ngay. Đừng .

Minh Nguyệt mím môi, ánh mắt kiên quyết:

— Chúng lập giao ước máu. Sống c.h.ế.t cùng .

Hai bóng lao khỏi bóng tối, kiếm sáng lóe lên như trăng rơi xuống dòng sông.

 

Loading...