Đêm ở bến sông Hoài kết thúc trong m.á.u và khói. Minh Nguyệt và Sở Dịch tuy chặn một toán sát thủ, nhưng chiếc thuyền chở hòm gỗ thoát xa. Đuổi theo là vô vọng. Thiên thư vẫn mất.
Trên đường trở về, Minh Nguyệt trong xe ngựa, tay ôm Bạch Nguyệt kiếm, mắt tối mịt ngoài rèm. Lòng nàng cuộn trào, căm hận, lo lắng, một tia băn khoăn mơ hồ: Tại Thiên thư cất trong mật thất phủ Trấn Bắc? Vì cha từng nhắc tới?
Sở Dịch đối diện, vết thương còn rỉ máu, nhưng ánh mắt sắc lạnh:
— Đêm nay chúng thất bại. cơ hội hết. Nếu tìm cách giải mật của Thiên thư, thì cho dù kẻ khác giữ hòm gỗ, cũng chẳng ích gì.
Minh Nguyệt giật :
— Ngươi … Thiên thư chỉ là bản đồ vận lương?
Sở Dịch gật nhẹ:
— Trong tổ chức từng truyền, Thiên thư là một loại mật điển, ngoài bản đồ còn cơ chế mật mã. Không ai giải , trừ khi “chìa khóa”.
Câu như tia chớp xé màn đêm. Trong óc Minh Nguyệt bỗng lóe lên hình ảnh cha nàng, Trấn Bắc Hầu Tạ Dụ, từng cầm Bạch Nguyệt kiếm dạy nàng luyện kiếm trăng. Ông từng : “Kiếm chỉ để g.i.ế.c . Còn để bảo vệ bí mật của thiên hạ.”
Ngay hôm , Minh Nguyệt một đến từ đường gia tộc. Gian phòng tĩnh lặng, hương trầm lững lờ. Nàng quỳ bài vị cha, chậm rãi mở chiếc hòm gỗ cũ, nơi giấu những di vật ông để .
Trong hòm, ngoài vài bức thư nhàu cũ, nàng tìm thấy một cuộn giấy da mỏng, bên ngoài ghi rõ: “Di thư cho Minh Nguyệt – Chỉ mở khi gia tộc lâm nguy.”
Tay nàng run run khi mở cuộn da. Chữ mạnh mẽ, vẫn mang khí phách của cha:
“Con gái, nếu con những dòng , nghĩa là Hầu phủ cảnh hiểm nguy. Con nhớ: Bạch Nguyệt kiếm chỉ là kiếm pháp. Trong từng chiêu, từng thức, ẩn mật khẩu để mở Thiên thư. Đó là tuyệt mật của tổ tiên, chỉ truyền cho con gái út, vì ‘Nguyệt’ là ánh sáng soi gương, mới tham vọng che mờ.”
“Bảy chiêu Bạch Nguyệt kiếm, hợp chính là bảy chữ mật. Khi nối liền theo thứ tự, sẽ mở Thiên thư. Con ghi nhớ, tuyệt đối để lọt tay kẻ khác.”
Minh Nguyệt xong, tim nàng đập dồn dập. Tất cả những năm tháng khổ luyện trăng, những chiêu thức nàng tưởng chỉ để phòng , hóa đều là mật mã.
Nàng dậy, rút kiếm, bắt đầu múa từng chiêu Bạch Nguyệt kiếm.
— Nhất thức: Nguyệt Hoa Sơ Hiện.
— Nhị thức: Vân Quang Trầm Lạc.
— Tam thức: Ảnh Tụ Tàn Nguyệt…
Từng chiêu vung , ánh thép loang loáng phản chiếu trăng nền gạch. Đến chiêu thứ bảy, “Tịch Quang Vô Ngữ”, lưỡi kiếm hạ xuống, nàng dừng , trong đầu hiện rõ bảy chữ ghép thành câu: “Nguyệt tại nhân tâm, tâm minh thiên địa.”
“Đây chính là mật khẩu.” – Minh Nguyệt thì thầm.
Sở Dịch bước từ bóng tối, quan sát nàng từ lâu. Hắn bảy chiêu kiếm, trong mắt giấu nổi sự kinh ngạc.
— Vậy … Bạch Nguyệt kiếm là chìa khóa. — Hắn thở khẽ. — Không ai ngờ rằng Tạ gia giữ bí mật lớn đến thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-dao/chuong-8-kiem-phap-that-truyen.html.]
Minh Nguyệt sang, ánh mắt lạnh:
— Nếu ngươi dám tiết lộ, cả Hầu phủ sẽ tru di.
Sở Dịch nhạt:
— Nếu tiết lộ, từ lâu. Ta cứu nàng để bán nàng.
@thichancommem
Nàng , trong lòng dấy lên cảm giác phức tạp. Một sát thủ Ảnh Nguyệt, đáng lẽ là kẻ thù, nhưng hết tới khác cạnh nàng. Giữa hai , rốt cuộc là gì?
— Giờ thì rõ . — Minh Nguyệt nắm chặt kiếm. — Thiên thư thể mất, nhưng nếu nhớ mật khẩu, vẫn giữ cơ hội. Vấn đề là… triều đình sẽ tin.
Sở Dịch gật đầu:
— Cho nên chúng cần một bằng chứng khác, một thứ thể khiến bá quan nghiêng về phía nàng. Và bằng chứng … chỉ thể lấy từ chính tay kẻ cầm Thiên thư bây giờ.
Minh Nguyệt nhắm mắt, hình dung khuôn mặt lạnh lẽo của Dạ Vũ, đôi đao cong sáng như ánh mắt sói. Hắn hẳn chuyển Thiên thư cho Hàn Kinh. nếu , Quốc sư thể giải , nên còn dám công khai.
— Thời gian còn nhiều. — Nàng mở mắt, ánh sáng quyết liệt lóe lên. — Ta giành Thiên thư khi Quốc sư giải nó.
Đêm hôm đó, Minh Nguyệt thư mật gửi cho vài cựu tướng cận của cha, nhờ họ lặng lẽ điều tra động tĩnh trong phủ Quốc sư. Đồng thời, nàng bắt đầu luyện Bạch Nguyệt kiếm mỗi đêm, khắc sâu bảy chiêu như bảy chữ thần chú.
Một , khi nàng tập đến chiêu cuối cùng, kiếm vung ngang, ánh sáng bạc quét qua mặt đất, Sở Dịch bất giác bước lên, chặn bằng trường kiếm của . Tiếng thép chạm , ngân dài.
Hắn thẳng mắt nàng:
— Minh Nguyệt, nàng rằng kể từ khi nắm giữ mật khẩu, phận nàng đổi. Nàng sẽ chỉ là con gái của Trấn Bắc Hầu nữa. Nàng sẽ trở thành cái gai trong mắt cả triều đình và tổ chức.
— Ta . — Nàng đáp, thở dồn dập nhưng giọng kiên định. — nếu giữ, thiên hạ sẽ loạn. Ta thể để cha c.h.ế.t trong ô nhục, thể để hàng vạn binh sĩ biên cương c.h.ế.t vì thiếu lương.
Ánh mắt nàng sáng rực như trăng soi đáy giếng.
Sở Dịch im lặng lâu, khẽ nghiêng đầu, như chấp nhận một điều gì.
— Được. Vậy từ nay, sẽ cùng nàng. Dù là sói phản tổ chức, dù thiên hạ gọi là phản thần, cũng mặc.
Khoảnh khắc , giữa bóng tối, cả hai , cần thêm lời thề nào nữa.
Đêm tĩnh mịch. Gió bấc cuốn bay vài cánh lá khô, rơi xuống mái ngói. Minh Nguyệt Bạch Nguyệt kiếm trong tay, ánh sáng thép phản chiếu như trăng vỡ.
Nàng hiểu: thanh kiếm chỉ là vũ khí, mà là chìa khóa nắm vận mệnh của cả triều đình.
Và nàng, một nữ nhi Tạ gia, từ giây phút , gánh vai phận lớn hơn bản nhiều.