“Ta  với nàng, nàng và Minh Nguyệt chẳng giống  về dung mạo, nhưng  giống vài phần nơi tính cách — cương nghị thẳng thắn, kiên cường mà thật thà. Nữ tử Trung Nguyên  vốn là thế, khiến  thương chẳng vì vẻ ngoài mà bởi khí chất.
 
“Ta cũng  thêm, đừng để trong lòng  gì, chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi. Sau khi nàng  thương,  cũng đến khuyên, bảo rằng Cố Chiêu ngươi tuyệt chẳng  hạng  nhập nhằng giữa chân tình và hổ thẹn.
 
“Ta , điều trói buộc ngươi  hẳn là Minh Nguyệt, mà là tất cả quá khứ của ngươi.”
 
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta  tháo gỡ  khúc mắc trong lòng, cũng như chẳng thể mở khóa lòng nàng.
 
Khi  định thử chạm đến nàng, thì nàng  tự tay đóng cửa tim .
 
Phụ   bất chợt đổi ý,  theo  hồi kinh. Ta cùng ông và Linh Nhi, chậm rãi  suốt ba tháng mới về đến kinh thành.
 
Mai rụng khắp vườn Cố phủ,    tán cây, chợt nhớ đến  đầu tiên gặp Minh Nguyệt nơi đây. Kỳ lạ ,   chỉ là nhớ , chẳng còn thương hoài như .
 
Minh Nguyệt vẫn linh động kiều diễm như xưa,  khi  ,  thêm mấy phần nhu hòa đằm thắm.
 
Dung mạo nàng trong ký ức   mờ nhạt theo năm tháng ở Bắc Cương. Đến khi gặp ,  mới nhận  — Linh Nhi thực sự  giống nàng.
 
Trói buộc lấy    là hình bóng nàng, mà là sự sợ hãi và bất an trong nội tâm  mà thôi.
 
Lúc phụ   đang cùng Tam ca đoàn tụ,  mời Minh Nguyệt sang một bên, kể nàng  chuyện của Linh Nhi.
 
Minh Nguyệt trầm ngâm hồi lâu,   dậy lấy áo choàng khoác lên tay, nửa trách mắng :
“Tứ lang, ngươi nay  là đại tướng quân chiến công hiển hách,  xử lý việc tình cảm  chẳng  gì cả. Dẫn   gặp nàng  , bỏ lỡ ,  thấy ngươi cứ độc  đến cuối đời cho .”
 
Hôm , tuyết rơi — Minh Nguyệt , là trận tuyết đầu mùa.
 
Ta chờ  cửa nhà Linh Nhi, lòng  bồn chồn,    .
 
Minh Nguyệt  nhà  lâu, lâu đến mức Tam ca cũng đuổi đến. Chưa xuống xe ngựa  la lối om sòm:
“Cố Tứ lang! Ngươi  về  dụ dỗ vợ   khỏi nhà, định bày trò gì đấy? Cố Lăng Hàn đang  đòi  kìa!”
 
Ta thò tay  ống tay áo bằng hồ cừu,  xoa  mỉa:
“Là Lăng Hàn  rời  ,  Tam ca  nỡ rời thê tử?”
 
“…”
 
Tam ca lườm  một cái, ngẩng đầu  lên cửa nhà, sắc mặt dịu , khẽ huých tay :
“Chuyện ở Bắc Cương, ông  đều kể cho  … Những năm qua, khổ cho  .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/minh-nguyet-yen/ngoai-truyen-tu-lang-co-chieu-5.html.]
 
Không hiểu , câu  từ miệng Tam ca thốt ,  khiến mắt  cay xè, sống mũi nóng ran.
 
Huynh  chúng , ai hơn ai khổ chứ?
 
“Chờ  giải quyết xong chuyện , chúng  cùng uống một chén  trò.”
 
Tam ca chỉ  cánh cửa còn đóng kín  mặt:
“Truy thê,  mặt dày, thủ đoạn gì cũng dùng . Yên tâm, với gương mặt chúng  thế , các nàng nỡ lòng nào mà buông bỏ cho ?”
 
Ta cau mày   , chẳng hiểu  Tam ca  hóa thành kẻ   đắn đến .
 
Ta và Tam ca cùng đợi một lúc lâu, Minh Nguyệt mới ,  lưng nàng là một thiếu niên chừng mười hai, mười ba,  híp mắt vẫy tay chào nàng.
 
Tam ca vội vàng bước tới ôm nàng  lòng, miệng  quên mắng  vài câu:
“Trưởng tẩu như , ngươi thì  , bắt Tam tẩu nhà    ngoài giữa trời lạnh vì chuyện của ngươi!”
 
Minh Nguyệt khẽ ho hai tiếng, đôi mắt nhu hòa  :
“Ta  kể cho Linh Nhi cô nương  chuyện xưa của , khiến nàng rơi lệ. Giờ là lúc thích hợp để   dỗ  đấy.”
 
Ta còn đang sững sờ thì Tam ca  dìu Minh Nguyệt lên xe ngựa. Loáng thoáng  thấy nàng trách:
“Hoài Sinh ,   xem,   đường đường là nam tử,   chẳng  mở miệng thế?”
 
Quay đầu , thiếu niên  hai tay chống hông, nghiêm giọng hỏi :
“Ngươi là Cố Chiêu?”
 
“Là .”
 
“Ngươi chính là  khiến tỷ tỷ   thương, khiến nàng đau lòng?”
 
“Là .”
 
“Vào !”
 
Thiếu niên mở cánh cửa:
“Tỷ tỷ đang đợi ngươi đấy.”
 
-HẾT-