Ta gật đầu. Đây là chuyện thường tình của một công chúa  gả  xa.  phản ứng của Dẫn Hồn Đăng  với  rằng câu chuyện  chỉ  .
“Bình thường công chúa   bằng hữu nào ?” Ta tiện miệng hỏi Tiểu An Tử: “Hoặc  ai trong lòng ?”
Tiểu An Tử   lập tức sững sờ, quỳ xuống  mặt : “Cầu Minh Kính  mau chóng điều tra rõ nguyên nhân cái c.h.ế.t của công chúa, để vong hồn công chúa an lòng mà siêu thoát!” Nói ,   đưa cho  một phong thư: “Đây là lá thư công chúa dặn cung nữ đưa cho nô tài một ngày  khi nàng xuất giá, công chúa  nhờ nô tài chuyển lá thư  cho Tiêu tướng quân.”
“Mạng sống của nô tài là do công chúa ban cho, lẽ   vì công chúa mà xông pha lửa đạn.   khi  đưa thư, nô tài   Lý công công phát giác. Hắn giam lỏng nô tài, đến khi  ngoài, Tiêu tướng quân  rời kinh thành  Sóc Tây. Cho đến nay, lá thư  vẫn  thể đến tay Tiêu tướng quân.” Tiểu An Tử  xong, nước mắt rơi lã chã.
Ta mở lá thư,  giấy là nét chữ thanh tú: Sơn hà xa thẳm,   một ai là , mà   một ai   là . Chuyến  đến Bắc Địch , hồn mộng khó về. Chỉ mong  bình an, đừng bận lòng…
Một vài chỗ  giấy thư  nhòe , hình như là do vết nước mắt.
Ta cất lá thư, lòng đầy nghi vấn. Công chúa tuy bi thương, nhưng trong thư   lời oán hận, ngược  tràn đầy lời chúc phúc và biệt ly. Một  như  tại   khi c.h.ế.t  sinh  oán khí đủ để nhập   mèo?
Trừ khi… cái c.h.ế.t của nàng  uẩn khúc.
3.
Đang lúc  chuẩn  rời Trường Lạc cung, Hoàng thượng bất ngờ triệu kiến.
Dưới sự dẫn đường của một tên thái giám,   xuyên qua những lớp cửa cung trùng điệp, đến một tòa điện nhỏ.
Trong điện, ánh nến leo lét, hương thuốc thoang thoảng.
Hoàng thượng   bức rèm, dáng  còng xuống, giọng khàn khàn: “Ngươi là Minh Kính ?”
“Thảo dân Minh Kính, bái kiến Bệ hạ!” Ta cúi  hành lễ.
“Trẫm triệu ngươi đến, là vì chuyện Yêu miêu.” Hoàng thượng ho khan vài tiếng: “Cũng là vì Vĩnh Ninh… hoàng nữ của trẫm…” Lời  của ông  nghẹn , dường như nỗi bi thương  kìm nén .
Ta cúi đầu : “Cầu Bệ hạ tiết chế đau buồn. Nếu hương hồn công chúa  an nghỉ, thảo dân xin dốc hết sức độ hóa!”
“Trẫm   ngươi  thể thông Âm Dương, thấy  vong hồn.” Hoàng thượng chậm rãi : “Nếu gặp Vĩnh Ninh… hãy  Trẫm  một tiếng xin …”
Lời   thật kỳ lạ. Một vị Cửu Ngũ Chí Tôn hà cớ gì  xin  nữ nhi của ? Phải chăng ông  cảm thấy cắn rứt vì chuyện công chúa   hòa ?
Lòng  dấy lên nghi hoặc, nhưng mặt ngoài  hề biểu lộ: “Thảo dân xin dốc hết sức.”
Khi rời khỏi cung, tên thái giám dẫn đường khẽ : “Từ khi tin dữ của công chúa truyền về, Bệ hạ lâm bệnh  dứt,  đêm đêm gặp ác mộng,  thấy công chúa  đầy m.á.u   giường…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mo-cua-cong-chua/chap-2.html.]
Ta gật đầu  .
Khi  ngang qua Ngự Thư Phòng, bất chợt  thấy vài  mặc y phục Bắc Địch vội vã bước , thần sắc kiêu ngạo.
Giờ  là giờ Tý,  giờ , Sứ thần nước khác   còn ở trong cung?
Trở về tư trạch,  chuẩn   lễ thông minh, trực tiếp hỏi Âm phủ xem tung tích hồn phách công chúa ở .
Khói hương nghi ngút,  khoanh chân  giữa, cây Dẫn Hồn Đăng  tay phát  ánh sáng u mờ. Giữa tiếng chú ngữ, ý thức của  dần dần thoát khỏi thể xác, lặn xuống, xuyên qua ranh giới Âm - Dương.
Đường Minh giới mờ ảo u tối, vô  hồn ảnh m.ô.n.g lung đang lởn vởn trong đó. Ta  thẳng đến Điện Phán Quan để tra hỏi tung tích hồn phách công chúa.
“Vĩnh Ninh công chúa?” Phán Quan lật Sổ Sinh Tử, nhíu mày : “Nàng   chết, nhưng hồn phách  từng đến Địa phủ.”
Ta kinh ngạc: “Sao  thể? Người c.h.ế.t hồn về, đây là quy luật Trời Đất.”
Phán Quan lắc đầu: “Trên Sổ Sinh Tử ghi chép, dương thọ của công chúa  tận, nhưng hồn phách quả thực  nhập Địa phủ. Hoặc là    dùng phép thuật giam giữ hồn phách nàng, hoặc là…”
“Hoặc là nàng c.h.ế.t quá đỗi oan ức, oán khí quá sâu, trở thành một cô hồn dã quỷ mà Địa phủ  nhận, nhân gian  dung.” Ta tiếp lời.
Phán Quan gật đầu: “Nếu đúng như , oán khí của nàng  đủ để gây  tai họa ở nhân gian. Chuyện Yêu miêu  loạn mà ngươi ,   thể là sự thể hiện bên ngoài của oán khí công chúa.”
Trở về dương gian, lòng  nặng trĩu. Ta   mái hiên,  màn đêm thăm thẳm, đầu óc rối như tơ vò.
Một đợt tiếng mèo rống  từ xa vọng đến gần, lúc trầm lúc bổng, đôi mắt biếc lấp lánh  nóc nhà đối diện. Chúng dường như đang hướng về một phương… phía Tây thành.
Vừa lúc  đóng cửa, ngoài cửa sổ, một đôi đèn lồng xanh biếc đột nhiên sáng lên,   im lặng biến mất.
Mọi chuyện  .
Hồn phách công chúa mất tích, Yêu miêu  loạn kinh thành, hành vi của Hoàng thượng bất thường, sứ thần Bắc Địch   cung điện lúc nửa đêm… Giữa những sự việc , ắt  mối liên hệ.
Làm Dẫn Hồn Sư lâu năm, mũi  tự nhiên cũng nhạy,  thể ngửi thấy mùi của rắc rối. Mà vụ , là rắc rối to.
4.
Hai ngày tiếp theo,  đóng cửa   ngoài. Rửa tay, đốt hương, lấy  An Hồn Mộc Bài  nuôi dưỡng nhiều năm, cố gắng cảm ứng hồn phách cô độc nơi đất khách quê .
Trạm Én Đêm
Mộc bài ấm áp, nhưng  tĩnh lặng như chết.