Trong mắt mèo trắng rỉ  những giọt lệ m.á.u đỏ tươi: “Đại Tế Tư của Bắc Địch , dùng m.á.u thịt của công chúa Trung Nguyên để hiến tế,  thể bảo đảm Bắc Địch mười năm  mùa.  bọn chúng  thỏa mãn với việc g.i.ế.c chóc đơn thuần… Bọn chúng   c.h.ế.t trong nỗi kinh hoàng tột độ, để oán khí sinh   thể khiến lễ tế hiệu nghiệm hơn.”
Giọng con mèo bắt đầu run rẩy, như thể trở về khoảnh khắc khủng khiếp : “Bọn chúng cho  uống thuốc giả chết, khiến tim  đập yếu ớt như tơ nhện. Khi  tỉnh ,  thấy   trong quan tài, xung quanh tối đen như mực…”
“Ta liều mạng đập  nắp quan tài, nhưng  một ai đáp . Dần dần,   thở nổi… Ta  thể  thấy tiếng trống tế lễ và tiếng tụng niệm bên ngoài, bọn chúng rõ ràng   còn sống…”
Giọng mèo trắng nghẹn ngào: “Vào khoảnh khắc cuối cùng,  cào  ván gỗ, móng tay lật ngược, m.á.u chảy đầm đìa… Cái cảm giác từ từ c.h.ế.t ngạt … cái sự tuyệt vọng …”
Toàn   lạnh toát,  thể tưởng tượng nổi đó là nỗi đau đớn và sợ hãi đến nhường nào.
Mèo trắng tiếp tục: “Tàn nhẫn hơn,  khi  tắt thở, bọn chúng mở quan tài , lấy  trái tim của …  là  đặt nó  bàn thờ tế lễ  khi nó ngừng đập…”
Ta bàng hoàng, suýt chút nữa  cầm vững cây Dẫn Hồn Đăng  tay. Chết kiểu , thảo nào oán niệm của công chúa  sâu nặng đến !
“Vì  oán niệm của Người  nhập  con mèo ?”
“Tiểu Tuyết   nuôi dưỡng bằng tinh huyết.” Giọng mèo trắng đầy vẻ hoài niệm: “Khi  chôn sống, ý niệm cuối cùng của  là   về kinh thành,  về bên cạnh  yêu thương . Chấp niệm  quá mạnh,  mượn mối liên kết với Tiểu Tuyết, vượt ngàn dặm mà trở về.”
Ta  hiểu. Oán niệm của công chúa lúc c.h.ế.t thảm, thông qua mối liên kết với con mèo trắng,  vượt  gian nhập  con mèo trắng ở kinh thành. Oán niệm   ảnh hưởng đến đàn mèo trong thành, khiến chúng trở nên hung bạo,  hại .
“Ta  ngươi là vị dẫn hồn nhân lừng danh chốn kinh thành.” Mèo trắng  : “Ngươi  thể giúp  một việc  ?”
“Chuyện gì?”
“Tìm  trái tim của , để nó   vẹn chôn cất cùng thi thể. Không  trái tim, hồn phách của  vĩnh viễn  thể siêu thoát, oán niệm của  cũng  tan biến, nó sẽ còn  hại thêm nhiều  nữa.”
Ta im lặng hồi lâu. Việc   vượt quá một nhiệm vụ dẫn hồn thông thường. Nó liên quan đến quan hệ hai nước Bắc Địch và Đại Ung. Chỉ cần sơ sẩy một chút cũng  thể gây  chiến tranh.
    đôi mắt mèo rỉ máu,  gật đầu: “Ta đồng ý.”
Độ hóa oán linh là trách nhiệm của , huống hồ  là một oán linh oan ức đến .
6.
Khi đàn mèo rời , trời  tờ mờ sáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/mo-cua-cong-chua/chap-4.html.]
Lòng  nặng trĩu. Nỗi đau của công chúa thê thảm hơn  tưởng, nhưng điều khiến  bất an hơn là phía  vụ việc  dường như còn một âm mưu lớn hơn.
Ta  kịp rời sân,   thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Người  ngoài cửa mặc áo giáp, vẻ mặt tiều tụy, phong trần.
Nhìn thấy  đến,  đoán ngay  phận của  - Tiêu Triệt,  trong lòng của Vĩnh Ninh công chúa  khi nàng xuất giá.
“Là Tiêu tướng quân?”
Hắn gật đầu, giọng khàn khàn: “Đêm qua  về kinh. Sáng nay  khỏi cung, Tiểu An Tử tìm   công chúa  một phong thư  đưa . Nay bức thư đó ở chỗ ngươi.”
Ta đưa thư cho Tiêu Triệt,  hỏi: “Tướng quân  cho rằng cái c.h.ế.t của công chúa đáng ngờ ?”
Tiêu Triệt đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén lóe lên: “Ta  ngươi nhận thánh chỉ để độ hồn cho Vĩnh Ninh. Nàng tuy yếu ớt, nhưng tuyệt đối    đoản mệnh. Nàng hòa  mới ba tháng  đột nhiên qua đời vì bệnh,    thể?”
“Vậy tướng quân cho rằng…”
“Ta cho rằng Vĩnh Ninh   Bắc Địch hãm hại!” Tiêu Triệt đ.ấ.m một cú   cây: “    chứng cứ. Bắc Địch  nàng c.h.ế.t vì bệnh đột ngột, Thánh thượng cũng   tra cứu sâu, sợ ảnh hưởng đến bang giao hai nước.”
Trạm Én Đêm
Đột nhiên, Tiêu Triệt ngước lên  , giọng đầy vẻ nôn nóng: “Ngươi   gì ? Ngươi là Dẫn Hồn Sư,  thể thông linh. Ngươi  gặp Vĩnh Ninh ? Nàng   nàng c.h.ế.t như thế nào ?”
Ta  lắc đầu  gật đầu: “Ta  gặp hồn phách Vĩnh Ninh công chúa. Ta chỉ gặp oán niệm của nàng nhập  một con mèo trắng.   quả thực  sự thật về cái c.h.ế.t của công chúa.”
Khi  kể  sự thật về việc công chúa  chôn sống,  mổ tim để hiến tế, vị tướng quân sắt đá  mặt tái nhợt, cuối cùng đ.ấ.m một cú  tường, m.á.u chảy  từ kẽ ngón tay.
“Ta  g.i.ế.c bọn chúng, tất cả  Bắc Địch!” Hắn gào lên, trong mắt tràn ngập sát ý.
“Tướng quân bình tĩnh!” Ta giữ vai  : “Chuyện  liên quan đến hai nước,  thể hành động bốc đồng.”
“Vậy ngươi    ? Để Vĩnh Ninh c.h.ế.t oan ư? Để trái tim nàng mãi mãi  giam hãm  bàn thờ tế lễ Bắc Địch chịu khổ ư?” Tiêu Triệt gầm lên.
Ta trầm ngâm : “Chúng   lấy  trái tim công chúa, để hồn phách nàng  an nghỉ.    bí mật, nếu   thể gây  chiến tranh, đến lúc đó dân chúng sẽ chịu khổ.”
Tiêu Triệt bình tĩnh , ánh mắt lóe lên sự kiên quyết: “Ta . Ta sẽ dẫn một đội tinh binh, lẻn  Bắc Địch, tìm  trái tim Vĩnh Ninh.”