Ta vẫn luôn  bản   là cô nhi, hiện giờ đột nhiên  cha  ruột tới tìm, tuy  thấy bọn họ cũng  đáng tin cậy lắm, nhưng  lẽ vẫn  một chút niệm tưởng đối với tình .
Hiện giờ, chút niệm tưởng  cũng  còn nữa .
  chỉ thương tâm trong nháy mắt thôi.
Nháy mắt tiếp theo,  thấy một đống hoa quả bày ở đại sảnh.
Từng quả từng quả đỏ tươi mọng nước,  thấy   là  ngon ngọt.
Nơi khổ hàn như Thanh Châu   trái cây gì mới mẻ, loại  nhất định là   roi thúc ngựa mà đưa tới từ nơi xa, chuyên cung cấp cho phủ thứ sử dùng.
Ta hỏi hạ nhân: “Ta  thể ăn ?”
Hạ nhân vốn dĩ chờ   lóc, kết quả  chờ  chuyển biến như thế, lắp bắp : “Có thể,  thể…”
Ta: “Được !”
Ta ăn mấy quả,  đó  ôm một đống.
Triệu phủ thật sự giàu 
Giàu  thật là .
Người trong  phủ đều chạy tới chỗ Triệu Thanh Thanh,   bỏ lơ,  ai chú ý tới .
Vì thế,  nhân dịp đó trèo tường  ngoài, bán hết cả quả trộm   khi tan chợ.
Bán hai lượng bạc, mua vài con heo béo
Ta tìm xe ngựa dọn đám heo lên, giao cho  đánh xe đem tới quân doanh.
Nghĩ  yên tâm, còn  phong thư bảo  mang .
Trong thư : 
Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Đến trang Facebook của mình để tìm hiểu thông tin nhé: I will tell you lovely stories
“Các  , thấy chữ như thấy .
Heo tới  thì mau mau g.i.ế.c ăn, đừng giống như   bắt  dê đầu đàn,  nỡ ăn, kết quả càng nuôi càng gầy.
Yên tâm,   ở Triệu phủ, chúng  về  tha hồ ăn mặn!”
3.
Khi Triệu Thanh Thanh tới gặp ,  đang cân nhắc  thế nào để đem bán cây cảnh trong viện .
Cây   thể đổi cho các   trong quân doanh mỗi  một bộ áo khoác ấm áp trong mùa đông, như thế bọn họ  cần  tra tấn vì da nứt nẻ nữa.
 vấn đề là nó quá lớn, một   thật sự      để mang  khỏi phủ.
Khi Triệu Thanh Thanh ,  lúc thấy  đang lẻ loi  ở bên cạnh cái cây, mặt ủ mày chau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moc-can-xhdn/chuong-3.html.]
Nàng cong môi , thoả thuê đắc ý mà : “Thế nào, tỉ tỉ  tin ?”
Nàng  đến bên cạnh , khom lưng sát  lỗ tai , hà  một cái: “Ngươi căn bản  đoạt  tình cảm của cha  và  trưởng đối với ,  chỉ cần dùng chút mưu mẹo, tất cả đều là của .”
“Tu hú chiếm tổ thì  ? Ta chỉ hận lúc  tổ mẫu mềm lòng,  bóp c.h.ế.t ngươi ngay lập tức.”
Sau khi nàng lạnh lùng  lời độc ác,  đó    tươi.
“ mà ngươi tồn tại trở  cũng  . Thiên kim duy nhất của Triệu phủ vẫn chỉ  , một kẻ thô lỗ như ngươi  lên  mặt bàn, cho nên cha  mới ném ngươi đến tiểu viện xa xôi nhất , căn bản    thấy ngươi.”
Ta khí định thần nhàn mà  nàng,    cho nàng , tiểu viện   .
Bởi vì xa xôi, cho nên mất cái gì cũng   phát hiện.
Mấy ngày    bán hết cả đồ vật, tích cóp   nhiều tiền, đổi thành ngân phiếu.
Triệu Thanh định tiếp tục , nha  trong phòng của Triệu phu nhân đột nhiên  tới.
“Nhị tiểu thư cũng ở đây .” Nha   thấy Triệu Thanh Thanh, thi lễ,  đó  đầu  về phía , “Đại tiểu thư, mười lăm tháng  là sinh nhật của ngài, phu nhân  chuẩn  yến hội, mời các nữ quyến của những gia đình quyền quý tới đây tham gia.”
Triệu Thanh Thanh ngẩn , ngay  đó đáy mắt  một tia tức giận.
Mười bảy năm qua, tiệc sinh nhật  chỉ thuộc về một  nàng.
Nàng  thế tất cả  thứ của , tự nhiên cũng   mà  sinh nhật.
 thật , ngày  là ngày  sinh ,  hề liên quan tới nàng.
Cũng may là nha    đó   đầu  với Triệu Thanh Thanh: “Nhị tiểu thư cũng cùng tham gia yến hội, phu nhân ,   đây chính là sinh nhật chung của hai vị tiểu thư.”
Trước mặt nha  của Triệu phu nhân, Triệu Thanh Thanh lộ  một nụ  dịu dàng: “Thanh Thanh đa tạ mẫu .”
Quay đầu   , trong ánh mắt của Triệu Thanh Thanh  một  nữa hiện  vẻ tàn bạo.
Ta , nàng   dùng thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để gây chuyện với .
Quả nhiên, khi sắp tới ngày tổ chức yến hội,  phát hiện váy áo mà phu nhân  chuẩn  cho   xé một vết thật to.
Nha  mới  phân đến phòng  là Tiểu Đào sợ hãi đến nỗi rớt nước mắt: “Phải   đây, chúng    váy khác để tham dự yến hội.”
“Buổi chiều chỉ  nhị tiểu thư tới đây, váy  nhất định là do nàng  phá hỏng.”
“Tiểu thư, chúng  mau tới chỗ phu nhân để giải thích rõ, bảo phu nhân  cho một cái váy mới !”
Ta lắc đầu: “Không cần.”
Triệu Thanh Thanh  như thế, rõ ràng là  chuẩn   kỹ .
Cho dù  tới chỗ Triệu phu nhân tố cáo, đến lúc đó Triệu Thanh Thanh   lóc  ầm ĩ  giả vờ đáng thương,  cũng     gì với nàng.
Tiểu Đào thấy  lắc đầu,  càng nóng nảy: “Chẳng lẽ  tới bữa tiệc  ? Vậy chẳng  là sẽ như ý của nhị tiểu thư  ?”
Ta  : “Ai   ? Đổi một bộ quần áo khác   là   ?”