chồng  mà ức đến phát tức, một tháng Tùng đem về đưa   5 triệu,   hỏi  ít thế thì   đang đầu tư với bạn mở công ty. Vì cái gì cũng mới nên nguồn vốn  hạn hẹp, thu nhập cũng  bao nhiêu. Nghe thì   thôi vì bé Na còn nhỏ nên  cũng   tìm hiểu xem Tùng đang  cái gì, mấy hôm cũng định , thì Na  bệnh hoặc nhà  việc gấp nên  chần chờ đến hôm nay  đành cầm lấy  tiền ít ỏi Tùng đưa  đó nhập  với tiền lãi hằng tháng  gửi tiết kiệm mà vun vén cho gia đình . 
Ấy  mà  chồng   Tùng đưa  1 tháng 10 triệu. Ở     .  tức run , định bụng cãi . Mà thôi suy nghĩ 1 lúc  đó   đổi quyết định và  qua Tùng  
-Vậy tháng   đưa tiền cho  . Mẹ  mua gì chi tiêu gì thì  chi.
Tùng   ánh mắt chột ,  lẽ khi   lên tiếng   cảm thấy  hổ với  . Nên  thấy mặt  gượng gạo một lúc mới    hỏi 
-Mẹ  chắc  cầm tiền và lo chi tiêu cho nhà  mà  cần vợ con. 
Mẹ chồng  tỏ  khoái chí, chắc mẩm sẽ hốt  một mớ to nên gật đầu liên tục
-Mẹ mày  nuôi cái nhà  bao năm thì cần gì ai nữa.
-Mẹ  hối hận chứ? 
-Cái thằng  mày  tin  mày ?
-Thì con  , để     vợ chồng con  .
Chị hai  bên nãy giờ, cứ ỏng a ỏng ẹo nhăn nhó rên rỉ ư ử than mệt,  mà đôi bàn tay thì lúc nào móng cũng dài ngoằn sơn đủ kiểu chả tuần nào là   thợ nail  nhà . Mãi lúc   cự cãi mới lên tiếng xen 
-Thì    mày cứ đưa cho  là xong. Đến cả  mày còn  tin thì tin ai đây hả?
Chồng  thở mạnh, ánh mắt len lén  sang   đó  phắt dậy bỏ   phòng với cái gật đầu đồng ý với  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-duyen-ngang-trai/chuong-12.html.]
…
Câu chuyện kết thúc,  chán nản   phòng.  ôm Na, hai  con   chiếc giường,  hát Na , còn con thì vô tư  
chẳng suy nghĩ điều gì, lúc nào biểu cảm cũng đầy vui vẻ. Chắc là con vẫn nghĩ gia đình  của con đang hạnh phúc lắm, chỉ là đằng  đó, vô thức  cảm nhận   trong lòng con chắc sẽ chứa đựng nhiều vết thương của sự tan vỡ đang dần hình thành trong mái ấm của cuộc đời con.
Hát một lúc Na chìm  giấc ngủ ngon lành, còn  từ lúc nào hai vành mắt  ướt đẫm khi suy nghĩ về những chuyện đang xảy .
Đặt Na  xuống gối,  từ từ  dậy,  tới bàn trang điểm tháo chiếc kẹp tóc  đầu xuống. Tự đưa mắt   trong gương,  giật  khi nhan sắc của  thời gian  xuống cấp trầm trọng, hai mắt luôn thâm quầng, tóc thì xơ xác. Phải chăng vì cuộc sống  hạnh phúc mà bản   cũng dần quên  yêu thương chính .
Tùng  một góc, chăm chú xem gì  máy tính  lâu,  đó  gấp , đưa mắt mệt mỏi  sang . Anh  
-Tuần    Hà Nội công tác. Thời gian  2 tuần. Trong 2 tuần  ở nhà em lo cho ba  giúp . Chị hai cũng gần sanh . Cùng là phụ nữ  nghĩ em nên để ý chị nhiều hơn một chút.
  xong, ngẩng đầu lên  . Tự  thầm trong lòng mà trái tim như ai bóp nghẹn. Anh  công tác, ngoài việc dặn dò   lo cho gia đình  thì chẳng một câu nào  dành cho  và Na cả?  tự hỏi, trong lòng  bây giờ  còn đặt  và Na trong đó  ? 
-Anh còn  dặn gì nữa ? 
 hỏi trong ánh mắt trống rỗng  về một hướng  cố định chỉ để     bật   . Thế mà Tùng dường như chẳng nhận  sự đau lòng trong  nên  vô tư lắc đầu 
-Không? Chỉ  thôi vì   là vợ  luôn    việc. 
Vừa  Tùng  ,   lên   phía  định nịnh nọt. Thế nhưng khi  bước đến,    còn vui vẻ để đón nhận  nữa.   bật dậy né tránh trong cái  bất ngờ của . 
  
- em luôn    việc cho  khác. Chỉ là chẳng  ai đối xử   với em.