Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-08-26 23:14:11
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lâm Uyển Ương mỉm : “Thật là đạo sĩ, hơn nữa sống ở đời là sự tồn tại vĩnh viễn chứ là nhanh chóng suy tàn, sinh là siêu thoát quy y, tu đạo phụ thuộc trái tim chứ giới hạn ở hành động.”

Trần Viễn Châu bỗng thấy nao nao: “Thụ giáo .”

Bà Trần thoạt là một phụ nữ văn hóa giáo dưỡng, cho dù hơn năm mươi nhưng khí độ vẫn nổi bật.

Thời trẻ bà từng du học, là một tin quỷ phật, mãi cho đến gần đây...

nó cũng thuộc một phạm trù mà khoa học thể nào giải thích .

Đôi vợ chồng một con trai, hiện tại cũng bốn mươi tuổi, sớm thành gia lập nghiệp, sống chung với cha .

Tuy bà Trần thích những thứ , nhưng bà giáo dưỡng nên cũng thể hiện ngoài.

Đối với đại sư trẻ tuổi thể nhiệt tình, nhưng cũng lịch sự khách sáo.

Gần đây cả tinh thần lẫn thể xác của bà đều mệt mỏi, chỉ nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện .

Lâm Uyển Ương thắp nến dặn dò hai vợ chồng bọn họ: “Lát nữa cần sợ, cô sẽ hại hai .”

Hai vợ chồng một cái, gật đầu.

Sau khi tắt đèn, Lâm Uyển Ương đốt một lá bùa dẫn đường.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, gió, nhưng ngọn lửa lay động.

Dưới ánh nến, một cô gái mặc đồ đỏ chậm rãi bước tới từ con đường rải đầy ánh nến.

Vương Văn Hoa bưng kín miệng: “Không sai, đây chính là mơ thấy.”

Trần Viễn Châu hoảng hốt lùi hai bước.

Khuôn mặt của cô gái đó giống như che phủ bởi một tầng sương, nhưng thể thấy đối phương thất khiếu chảy máu.

Vương Văn Hoa định tinh thần, bà coi như khá trấn định, sống đến tuổi cũng gặp nhiều chuyện.

vẫn luôn cảm thấy hoang mang, hít sâu một hỏi: “Hai vợ chồng chúng tự hỏi từng chuyện gì thất đức, hiểu tại giấc mơ của chúng , cô thể cho ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-100.html.]

Bởi vì giấc mơ , hai vợ chồng mấy chục năm từng cãi chiến tranh lạnh mấy ngày.

Cô gái mặc đồ đỏ chuyện.

Lâm Uyển Ương hỏi: “Ông Trần, bà Trần, mấy chục năm hai ông bà từng một đứa con gái, đó bất hạnh c.h.ế.t non ?”

Hai xong đều chấn kinh.

Bọn họ quả thật một đứa con gái, nhưng thời kỳ đó, mấy công tác văn hóa như bọn họ chịu ít phê bình và đấu tranh.

Bà Trần hoài thai tám tháng, bé con thành hình , cuối cùng ngoài ý sảy.

Chuyện vẫn luôn là tâm bệnh của bà Trần, khiến bà canh cánh trong lòng, cho nên mấy mươi năm nay, phương diện công việc bà luôn yêu cầu bản nhất, trở thành một nữ cường nhân.

Mấy năm , hai vợ chồng sinh một đứa con trai.

DTV

Hai về phía cô gái mặc đồ đỏ, chẳng lẽ...

Lâm Uyển Ương thở dài: “Con gái tới thăm cha , thể mang ý , cô c.h.ế.t mấy chục năm , gần đây sắp đến lượt đầu thai, cho nên mới đến thăm hai khi .”

pháp sự mà ông bà đó khiến cô thương, nếu đầu thai , chỉ e sức khỏe cũng . Đây đều là nhân quả, cô vốn dĩ nên đến nơi .”

Cái c.h.ế.t của con gái lớn vẫn luôn là nút thắt trong lòng hai vợ chồng, cho đến tận bây giờ.

Lâm Uyển Ương dứt lời, lỗ m.á.u mặt cô gái mặc áo đỏ dần dần biến mất.

cặp vợ chồng một cái, như là cáo biệt.

Sau đó chậm rãi lùi theo ngọn nến, biến mất ở cửa.

Bà Trần gào : “Con bé ? Nha Nha, con bé ? Là với con bé!”

Đây là tên mụ mà bà đặt cho con từ lúc con còn trong bụng .

Tám tháng, thai động , thời gian đó ngày nào bà chuyện với đứa con trong bụng .

Trần Viễn Châu ở vị trí cao, từ tới giờ từng để lộ cảm xúc ngoài, lúc đây cũng rơi nước mắt.

Ông thể quên đứa con đầu tiên của , nó là niềm tiếc nuối của ông.

Lâm Uyển Ương bật đèn. Hồi lâu , cảm xúc của hai vợ chồng mới bình phục .

Loading...