Quay đầu long trọng giới thiệu với mấy lưng.
“Đây là lão đại của Tịnh Hòa Quan chúng , chưởng môn nhân của Tịnh Dương phái. Tuy cô còn trẻ, nhưng đạo pháp cao thâm, tâm địa từ bi...”
Giọng của Trương Hạo đầy nhịp điệu, cực kỳ mê hoặc, thể cảm hóa khác, những mặt ở đây đều vô thức trở nên dè dặt với tới, lượt chủ động chào hỏi.
Lâm Uyển Ương: “Khách sáo .”
Đặng Minh : “Lâm chưởng môn, đứa nhỏ đang ở trong phòng ngủ, nhờ ngài xem giúp.”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Mời dẫn đường.”
Trong phòng một đứa nhỏ đang , khuôn mặt nho nhỏ vùi sâu gối đầu.
Làn da trắng, ngũ quan xinh , tuy nhắm mắt nhưng thể đây là một đứa trẻ đáng yêu.
Dù diện mạo của cha đứa nhỏ đều tồi, đây chính là tầm quan trọng của gen di truyền, Lâm Uyển Ương chợt nghĩ, cô cũng tìm một trai mới .
Lâm Uyển Ương vươn tay thăm dò trán của đứa nhỏ, xung quanh âm khí, rõ ràng là quỷ hồn tác quái, vì thế cô đưa phán đoán.
“ là mất hồn .”
Mẹ của đứa nhỏ kinh ngạc, hỏi: “ tại chúng gọi hồn tác dụng?”
Lâm Uyển Ương : “Bởi vì hồn của thằng bé ở nguyên chỗ cũ, hơn nữa còn cách nơi đó xa, tất nhiên thể cảm ứng , nên mới thể gọi về.”
“Không ở nguyên tại chỗ là ý gì?” Cha của đứa nhỏ vội hỏi.
“Hỏi đứa nhỏ là , nó tên là gì?” Lâm Uyển Ương từ bên cạnh giường dậy.
Đặng Minh vội : “Tên là Hầu Nhiên, tên mụ là Nhiên Nhiên.”
Lâm Uyển Ương gật đầu, lấy một lá bùa, lật mặt vẽ gì, điều kiện hạn cũng chỉ thể chắp vá, sửa một chút dùng tiếp.
Sau đó cô nhúng bút chu sa, vẽ bùa ngay tại chỗ.
Dù trường hợp cần dùng đến bùa chiêu hồn ít, nên cô cũng chuẩn sẵn.
Mọi trong phòng đều chút bối rối, như thế cũng tùy tiện quá ?
Lâm Uyển Ương hong khô lá bùa vẽ xong, khụ một tiếng : “Được , bây giờ thể hỏi, chờ lát nữa đừng phát tiếng động quấy nhiễu thằng bé.”
Ba hồn bảy phách của con cảm ứng với .
Dưới ánh chăm chú của , Lâm Uyển Ương đốt lá bùa, cô đứa nhỏ giường, mở miệng hỏi: “Nhiên Nhiên, em đang ở , ba em nhớ em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-107.html.]
Trong phòng yên tĩnh, khỏi cùng nín thở, như cũng ?
Đứa nhỏ giường đột nhiên dậy!
DTV
Hai mắt bé vẫn nhắm nghiền, nhưng mở miệng chuyện.
“Em đang chơi.”
Mọi đều kinh hãi, thật sự trả lời ?
Lâm Uyển Ương hỏi tiếp: “Em đang chơi với ai? Sao xa như ?”
“Một chị gái ạ, chị dẫn em chơi, ở đây nhiều bạn nhỏ.”
Đứa nhỏ xong câu , mấy trong phòng đều biến sắc, bỗng chốc cảm thấy sởn gai ốc, trong lòng sợ đến hoảng.
Rất nhiều bạn nhỏ...
Nhiệt độ trong phòng như giảm xuống mấy độ, còn quên luôn cả hít thở.
“Vậy em đang ở ?” Lâm Uyển Ương hỏi tiếp.
“Ở đây rộng, còn nhiều lốp xe.”
Lâm Uyển Ương hỏi xong vấn đề cuối cùng, lá bùa tay cũng cháy hết.
Đứa nhỏ đang giường lập tức ngã phía , giống như đang ngủ .
Diêu Mộ : “Phía tây một nhà xưởng lốp xe bỏ hoang.”
Tiêu Thiến hai mắt trống rỗng, thì thào tự hỏi: “Tại như ? Nhiên Nhiên mới năm tuổi thôi, thằng bé thể xảy chuyện .”
Cô xong lập tức xông lên ôm chầm lấy Hầu Nhiên, lớn.
Hầu Ngang cũng lo lắng về phía Lâm Uyển Ương: “Đại sư, mặc kệ thế nào, cô nhất định cứu con trai , bao nhiêu tiền đều nghĩ cách! Đều trách chúng chăm sóc chu đáo mới để xảy chuyện.”
Hai vợ chồng giao con trai cho lớn trong nhà chăm sóc, nào cũng bận rộn với công việc của riêng , cho nên thời gian bầu bạn bên con ngắn.
Một tháng cũng chỉ gặp mặt hai , mỗi đều vội đến vội .
Sau khi xảy chuyện, hai cũng cãi vô , bởi vì mỗi cuối tuần con trai đều gọi điện thoại đến năn nỉ cha về thăm , nhưng cả hai đều đùn đẩy lẫn .
Hầu Nhiên xảy chuyện một ngày thứ bảy của nửa tháng , nếu bọn họ trở về thăm con, lẽ thằng bé sẽ biến thành dáng vẻ .
Một vòng lớn ở bên cạnh cũng mở miệng cầu cứu.
Bọn họ đều tin phục , nào nấy đều ký thác hết hi vọng lên Lâm Uyển Ương.