Lâm Uyển Ương theo đó công trường.
Cái vạc kì quái đó đào một cái hố cạn nhét phủ mấy viên gạch lên.
Rõ ràng là ai nấy đều sợ hãi.
“Bạn học... , đại sư, cô mau xem xem thứ vấn đề .” Tôn Cường qua, đá văng mấy viên gạch , đó nhanh chóng lùi xa hai mét, bấy giờ mới cẩn thận hỏi.
Một thể lên đến chức phụ trách thì can đảm vẫn , lẽ cảm xúc của mấy công nhân đó ảnh hưởng nên bây giờ cứ thấy cái vạc đó là thấy khủng hoảng thôi.
Nếu ký hợp đồng với trường học, bây giờ nửa đường phủi tay thì trả tiền bồi thường,e rằng sớm bỏ gánh .
Lâm Uyển Ương cầm cái vạc đồng lên xem.
Tôn Cường: “...”
Đây rốt cuộc là tài cao gan lớn là kẻ vô tri sợ?
Lâm Uyển Ương cẩn thận quan sát một lát : “Khi đao phủ thời cổ đại rửa tay gác kiếm sẽ tháo tua rua đao hành hình xuống tìm một cái bình để đựng, đó chôn đất hoặc là ném xuống biển, thì quỷ hồn lưỡi đao mới hóa thành lệ quỷ tìm báo thù, nhân quả (/) cũng sẽ loại bỏ, lẽ cái vạc cũng tác dụng giống .”
(/) nhân quả (因果): Phật Giáo chỉ nguyên nhân và kết quả của sự vật, kiếp gieo nhân thì kiếp gặt quả , thiện thiện báo, ác ác báo.
cái vạc còn khắc chữ, lẽ tác dụng càng lớn hơn chút.
Có lẽ đó rằng bản g.i.ế.c vô tội.
Sau khi chết, những c.h.ế.t oan c.h.ế.t uổng càng khả năng biến thành lệ quỷ hơn là những kẻ cùng hung cực ác, cái gọi là vật cực tất phản (/).
(/) vật cực tất phản (物极必反): sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược .
Cái vạc thể trấn áp quỷ hồn, ngoài việc khiến chúng nó thể báo thù còn tác dụng cho chúng đầu thai chuyển thế.
Có lúc lòng còn đáng sợ hơn cả quỷ.
Lúc đó chôn xuống cũng ngờ khối đất sẽ quy hoạch xây dựng, ngày đào lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-120.html.]
chôn cái vạc ở nơi cũng là trùng hợp.
Bên mảnh đất xác thực vấn đề.
Phong thủy của trường học , nhưng vị đạo sĩ mà nhà trường mời về mười mấy năm trình độ cao, ông dùng bố cục âm dương bát quái để trấn áp tà ma.
Thời gian lâu , dần khiến một thứ trở nên còn khó giải quyết như nữa.
Năm đó, đạo sĩ đó đúng là cao nhân thật, Lâm Uyển Ương bỗng suy nghĩ, nếu cơ hội cũng gặp mặt một phen.
Nếu để cô đến xử lý chuyện , chắc chắn cô thể nghĩ một biện pháp như .
Lâm Uyển Ương phụ trách, nghĩ một chút : “Ngày mai tìm tới đây, cứ là cái vạc còn nguy hiểm nữa, các đào sâu thêm năm mét nữa, bên còn đồ vật.”
Người phụ trách ngây , hỏi còn thứ gì, tại đào.
... Có thể đào ?
Rõ ràng là tình nguyện chuyện .
Lâm Uyển Ương mỉm , gật gù : “Có thể nha, cứ xây tiếp xem xảy chuyện , đương nhiên vứt gánh xây cũng . Một khi dính loại chuyện , nếu giải quyết dứt điểm thì sẽ yên . Sau mà, thể ăn thì ăn, nguyện vọng gì thực hiện cũng mau , như thì cũng bớt tiếc nuối hơn.”
Vẻ mặt Tôn Cường tràn đầy khiếp sợ, do dự một chút thận trọng hỏi: “Cô sẽ cố ý lừa đấy chứ? Nguy hiểm như ?”
Lâm Uyển Ương dứt khoát xoay ngoài: “Giả đấy, chúng tạm biệt tại đây, về trường học tiếp đây, dù giúp chuyện chỉ vì tình hữu nghị, cũng tiền.”
Nếu đối phương hết lời khuyên bảo, lẽ Tôn Cường hoài nghi tính chân thật của vấn đề, nhưng đối phương bỏ dứt khoát như , kịp suy nghĩ gì nữa, sợ hãi chiếm thế thượng phong.
Tuyệt đối thể để !
Tôn Cường nhanh chóng chạy tới mặt đối phương, chặn đường của đối phương, nhăn nhó : “Đại sư, cô, cô đừng mà, chuyện cô thể quản !”
Lâm Uyển Ương tiếp tục phật hệ: “Bỏ bỏ , chúng đều cần miễn cưỡng, ai về nhà nấy.”
“Đừng mà, cô gì đều , xin cô đấy, một chút cũng miễn cưỡng.”
DTV
Lúc , phụ trách vội c.h.ế.t , mắt thấy sắp đến nơi .
Lâm Uyển Ương dừng bước, do dự hai giây, thở dài, như gắng gượng lắm: “Nếu nguyện ý phối hợp, , tối ngày mốt sẽ tới nữa, cho các thời gian hai ngày, cần đào xuống độ sâu năm mét, ?”