Đường Cương bá đạo, ngày thường đảm đương quản đốc ở các công trường lớn, công nhân đều sợ , bởi vì cứ hai câu hợp, Đường Cương cho bạt tai, tay đ.ấ.m chân đá, hạ thủ nặng nề, coi như khá tiếng.
Hắn từng đánh công nhân trướng đến mức mù nửa con mắt, nhập viện, những bồi thường tiền mà còn ngược chỉ trích đối phương.
Đây chính là ỷ bản bên che chở.
Lúc cái vạc đó đào ngoài, Đường Cương cũng mặt ở đó, đem nó về nhà kiểm định xem đáng tiền mới chia chác.
Những khác dám ý kiến.
Nếu cái vạc thật sự đáng tiền, tất nhiên Đường Cương sẽ chia chác với khác.
Chỉ là thế nào cũng ngờ, thứ mạng của .
Đồ vật mà tổ tông tội ác tày trời chôn xuống với mong vĩnh viễn bưng tai bịt mắt đời, ngờ thật nhiều năm về con cháu đời đào lên.
Có lẽ đây chính là vận mệnh chú định.
Đường Cương lặng lẽ c.h.ế.t lúc nửa đêm, ngày hôm khi phát hiện thì t.h.i t.h.ể lạnh ngắt.
Hai mắt lồi ngoài như thể thấy thứ gì đó đáng sợ lắm, c.h.ế.t nhắm mắt.
Sau khi cảnh sát đến, là bệnh tim đột phát.
Đường Cương c.h.ế.t ngoài giờ việc, hơn nữa còn là bệnh cấp tính, gần đây công trường cũng tình trạng tăng ca, tổng hợp tất cả các loại nguyên nhân thì thể tính là tai nạn lao động .
Bên sử dụng lao động hỗ trợ một chút chi phí mai táng coi như nhân đạo lắm .
nhà của Đường Cương nghĩ như , bọn họ quen với thói hoành hành ngang ngược, quyết tâm sẽ ăn vạ công trường, chờ tang lễ xong xuôi sẽ đến nháo.
Dù cũng là công trường của trường đại học, lớn chuyện thì khó coi lắm, đối phương nhất định sẽ ném chuột sợ vỡ bình.
Vợ của Đường Cương cũng cho rằng cái c.h.ế.t của chồng liên quan đến cái vạc đó, vì thế tìm đạo sĩ tới phép.
Đáng tiếc đạo sĩ mời tới bản lĩnh thật sự, bằng cũng đến nỗi phép xong mà mười mấy hồn phách vẫn còn ở linh đường quan sát bọn họ.
Có thể khẳng định cái vạc đó vẫn còn trong căn nhà , cho nên hồn phách mới xa.
Tạ Văn Dĩnh lạnh giọng : “Người c.h.ế.t lúc còn sống nhân duyên , quỷ trong linh đường còn nhiều hơn .”
Phùng Bội Bội xong thì ngây , hai ngày gần đây, quả thực chị cứ cảm giác quái quái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-123.html.]
Giống như nhiều đôi mắt đang chằm chằm , nhưng đầu thì cái gì cũng thấy.
Vì áp chế nỗi khủng hoảng trong lòng, chị cố ý cất cao giọng hỏi: “Ý của là gì? Đừng dọa , một triệu tệ một xu cũng thể thiếu.”
Chồng c.h.ế.t , trông chị chẳng bi thương tẹo nào, ngược nhắc đến tiền bồi thường thì vô cùng kích động.
Lâm Uyển Ương thẳng vấn đề: “Chúng là của công trường, chúng tới đây là mang cái vạc đó .”
Phùng Bội Bội bọn họ với vẻ hoài nghi: “Mấy cái vạc đó gì?”
“Tất nhiên là chuyện.”
Cái vạc đó Phùng Bội Bội giấu , tuy sợ hãi, nhưng chị vẫn lời đồn công trường.
Nếu chồng chị thật sự c.h.ế.t vì cái vạc đào từ trong đất thì công trường càng thoát liên quan.
Ngay cả hôm qua cảnh sát tới nhà, chị cũng , mà lén giấu nó .
Phùng Bội Bội tới đánh giá, trong lòng càng khẳng định đối phương là công trường cử tới, nếu chị chịu đưa mới là đồ ngốc.
Đạo sĩ phép , sẽ chuyện gì, chị cũng sợ.
Phùng Bội Bội : “Cái vạc ở chỗ , nhưng nếu cô thật sự thì cũng , đưa cho một triệu, giúp cô tìm, cô thấy thế nào?”
Ngay linh đường của chồng công khai chuyện buôn bán.
Tạ Văn Dĩnh nhíu mày: “Người ngu còn phiền phức hơn cả lệ quỷ.”
“Cậu cái gì đấy! Miệng mồm sạch sẽ chút.” Người phụ nữ câu đó chọc giận .
Trong lòng Diêu Mộ thở dài, chuyện câu nào câu nấy đều tức c.h.ế.t .
DTV
Như xem ngày thường tiểu đạo trưởng đối với coi như mồm hạ lưu tình .
Lâm Uyển Ương duỗi bàn tay , Tạ Văn Dĩnh đặt mấy lá bùa tay cô.
Mấy là bùa thể khiến tạm thời thấy quỷ, Lâm Uyển Ương lấy tai nhét tai.
Sau khi chuẩn xong xuôi mới ném bùa ngoài, đó cúi đầu niệm chú.
Mấy giây , linh đường ngừng vang lên tiếng thét chói tai.
Phùng Bội Bội ôm đầu chạy ngoài, nhưng hai hồn phách bay tới cản đường chị , mặt quỷ xanh trắng thất khiếu chảy máu, chậm chạp mở miệng : “Ta c.h.ế.t thật thảm.”