Người phụ nữ rít lên một tiếng ngã xuống đất, liều mạng lùi , cách xa một chút.
Mấy khác cũng khác biệt nhiều lắm, xung quanh cực kỳ náo loạn.
Năm phút , Lâm Uyển Ương cảm thấy đám hét đủ, bấy giờ mới tháo tai , hỏi: “Thế nào, đưa cho ? Hoặc là cô thích bọn họ, cứ để bọn họ theo cô cũng .”
“Đưa đưa đưa, ở trong học tủ ti vi ở lầu hai, bọc bằng giấy báo.” Phùng Bội Bội .
Nào còn vẻ hung hăng hống hách nữa.
“ tìm.” Tạ Văn Dĩnh đám một chút, lạnh lẽo : “Rượu mời uống, đáng đời.”
Tạ Văn Dĩnh cầm cái vạc xuống, Lâm Uyển Ương nhận lấy quan sát một chặp, xác nhận sai, đó cùng hai khác xoay rời , nghĩ nán thêm nữa.
Mấy sẽ gặp báo ứng, cô tới chỉ để lấy cái vạc về, để cho mấy hồn phách thể chuyển thế đầu thai.
Về phần sống, vận tận đồng nghĩa với việc sắp báo ứng.
Linh đường cho loạn hết cả lên, tại ba đó đến, chỉ là nghĩ đến những gì thấy lúc nãy, trong lòng vẫn cảm thấy sợ hãi như cũ.
Bên ngoài vọng tới tiếng xe ô tô, cứ tưởng mấy còn trở , cả đám lập tức biến sắc, lao nhao tìm chỗ trốn.
Hồ Hải bước nhà, thấy linh đường vắng tanh một bóng thì nhíu mày, cất cao giọng hỏi: “Người hết ? Không nào ?”
Phùng Bội Bội nhận giọng của tới, bấy giờ mới từ trong căn phòng ở đằng chạy , lớn giọng : “Cha ơi, cuối cùng cha cũng tới , Đường Cương c.h.ế.t thảm quá.”
Hồ Hải là cha ruột của Đường Cương, nhưng tình cảm mà ông giành cho đứa con trai nhạt, dù ngày thường cũng ít gặp , nếu đối phương chủ động tìm ông thì kiểu gì cũng chuyện nhờ.
Dù sốc vì cái c.h.ế.t đột ngột của con trai, nhưng là thương tâm thì cũng đến nỗi.
Năm đó là ả thư ký đó bẫy ông . Sinh con dựa con để mẫu bằng tử quý bức vua thoái vị, là một bàn tính sai lầm, cuối cùng lão già nhúng tay , kết cục của đối phương cực kỳ thảm, ngay cả ông cũng liên lụy.
Chuyện Đường Cương c.h.ế.t truyền đến tai lão già, bấy giờ lão mới để ông xem.
Nói rằng sợ nhà đó loạn lên, đến lúc đó bậy bạ, đối với thanh danh của nhà họ Hồ .
Hồ Hải phụ nữ mắt lóc kể lể, nhất thời cảm thấy đầu to như cái đấu.
Người phụ nữ quả nhiên vẫn đến công trường loạn, còn mời phóng viên tới tham gia cùng.
Là chê chuyện đủ lớn đúng ?
Hồ Hải đanh mặt : “Mấy thể nháo, cho mấy hai triệu, đến ngày thì đem t.h.i t.h.ể hỏa táng , đó ngậm chặt miệng , ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-124.html.]
Cha chồng của Phùng Bội Bội vẫn luôn thích hai vợ chồng chị , nay đối phương tình nguyện bỏ hai triệu, thế là chị cũng gì thêm nữa.
Hồ Hải hỏi: “ , mấy đào một cái vạc, ở ? Mau đưa cho .”
“Vừa nãy , cầm , cha cái đó gì?”
Hồ Hải ngẩn , sốt ruột hỏi: “Cầm , đối phương là ai?”
“Không , là ba trẻ, hai nam một nữ.”
Hồ Hải nhíu mày hỏi: “Có điểm đặc trưng nào ?”
“Ngoại hình đều , hơn nữa đều tà thuật.” Phùng Bội Bội nghĩ một chút .
Sau đó run rẩy kể chuyện xảy lúc nãy cho ông .
Bây giờ nghĩ vẫn còn hối hận, nhiều quỷ như , còn mặc quần áo kì kì quái quái.
Hồ Hải là vì cái vạc mà đến, nay còn, một lời xoay mất.
Lão già dặn dò, nhất định lấy cái vạc về, ông cũng cam đoan , bây giờ chẳng ăn thế nào đây.
DTV
Ông suy nghĩ một chốc, đó gọi điện thoại .
Sau khi điện thoại kết nối, Hồ Hải với đối phương rằng cái vạc tới một bước cầm .
Hồ Hàn Văn xong, giận tím mặt: “Không bảo nhanh chân lên ? Anh hại c.h.ế.t cả nhà chúng đúng ?”
Hồ Hải chụp cho cái mũ lớn như thì nhất thời hoảng hốt.
Tuy ông năm mươi , nhưng vẫn sợ lão già trong nhà.
Dù trong mấy đứa con của lão già, ông là đứa coi trọng nhất.
“Cha , lời của cha là ? Sao con hại c.h.ế.t cả nhà chứ? Làm đối với con ích lợi gì cả, đúng lúc con chuyện nên mới chậm trễ chút, say rượu lái xe tông trúng , đối phương gãy chân , gần đây vẫn luôn bàn chuyện bồi thường.”
“Vậy dứt khoát tông c.h.ế.t luôn , thì còn thủ tục đằng nữa! Phế vật!”
Hồ Hàn Văn xong câu đó, nổi giận đùng đùng ngắt điện thoại, dậy từ ghế sô pha, trong phòng.
Lại là chậm một bước, rốt cuộc là ai đang cố ý chống đối lão .
Lão là cháu đích tôn, đương nhiên chuyện gì xảy trong quá khứ.
Không thể để quá nhiều chuyện , vì thế cũng chỉ với con trai lớn thừa kế gia nghiệp, còn với những khác đều giữ bí mật.