Tống Chương Dẫn chuyện, giơ tay lên mở cửa.
Da tay kết hợp với trang phục màu đen trông càng trắng đến phát sáng.
Các đốt ngón tay rõ ràng, hiển nhiên cảnh cực kỳ phú quý mới thể dưỡng đôi bàn tay .
Lâm Uyển Ương thấy tay của đối phương, trong đầu chợt nghĩ đến mười đầu ngón tay dính nước mùa xuân. (/)
(/) mười ngón tay dính nước mùa xuân (十指不沾阳春水): Nước mùa xuân là nước tháng ba, thời tiết bấy giờ vẫn còn lạnh và nước còn mát. Mười ngón tay dính nước mùa xuân cho thấy đó mó tay nước tháng ba bao giờ, ý chỉ những bao giờ việc nhà.
Tay của tiểu thư nhà giàu đúng là , trắng mềm.
Lâm Uyển Ương sửng sốt, bản ý nghĩ như nhỉ? Rất nhanh đó cô hiểu , tay của Diêu Mộ là tay của đại thiếu gia, còn hơn, tay của tiểu thư nhà giàu thì là gì.
Về phần tay của cô, hẳn là tay của bình thường.
Trên ngón vô danh của Tống Chương Dẫn đeo một chiếc nhẫn, ngoài nó thì còn món trang sức nào khác, ánh trăng giống như cành quỳnh tuyết, ngọc nhụy trong sương, khiến rời mắt , thật bước tới sờ một chút.
Hẳn là đôi bàn tay đó lạnh, giống như ngọc .
Lâm Uyển Ương cố nhịn xuống xúc động đưa tay chạm bàn tay đó, dù khi chào hỏi hàng xóm cũng lễ tiết sờ tay đối phương.
Tống Chương Dẫn mở cửa, bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì ?”
Giọng của trầm lạnh, nhưng .
Lâm Uyển Ương bỗng chốc hồn: “Tống , trở từ lúc nào ?”
“Chiều hôm nay.” Vừa dứt lời, tiếp: “Gần đây đúng lúc chút chuyện cần xử lý, cho nên mới ngoài lâu như .”
“Chẳng trách tìm mấy đều .” Nghĩ đến mục đích gõ cửa , Lâm Uyển Ương hỏi: “Tống , lát nữa thời gian rảnh ?”
“Có.”
“Ồ, chuyện là , lát nữa Đạo quán của chúng chuẩn tiệc nướng ngoài trời, mời tới tham gia chung cho vui, thấy ?” Lâm Uyển Ương với ánh mắt mong chờ.
“Bây giờ ?” Tống Chương Dẫn hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-126.html.]
Lâm Uyển Ương gật đầu, tiếp: “Nếu tiện thì cũng , hẹn tiếp.”
“ lấy chiếc áo khoác, cứ lên , lát nữa sẽ tới.”
“Không ! Chúng đợi cùng !” Lâm Uyển Ương rộ lên, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn ông về phòng, Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh sang mắt .
Đồng ý nhẹ nhàng ? Lời khuyên mà bọn họ chuẩn sẵn còn kịp sử dụng , liệu đáp ứng sảng khoái quá ?
Mấy phút , Tống Chương Dẫn vòng trở .
Anh mặc một chiếc áo len dệt kim màu xám, nó khiến cảm giác lạnh lẽo vơi ít, thoạt cả cũng ấm áp hơn.
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh theo phía hai , mặt đất bóng, thể xác định là chứ quỷ.
vẫn kì lạ lắm, sẽ sống một trong một căn nhà lớn như ở núi ?
Không thấy sợ ?
Bốn tới Đạo quán, Lâm Uyển Ương đẩy cổng , cao giọng thông báo với bên trong: “Nhà khách đến.”
Trương Hạo ngờ tới giờ mà vẫn còn khách, đây cũng là đầu tiên gặp sống trong căn nhà ở phía Đạo quán.
Anh khen tới trai tính, khi chào hỏi xong thì lập tức xuống bếp chuẩn .
Bảo Tâm và Tiểu Thời cũng bám theo phòng bếp, một đứa xắn tay lên giúp đỡ, một đứa chỉ .
Gần đây Tiểu Thời nhận ít hương hỏa, trạng thái hiện tại hơn đó nhiều.
Lâm Uyển Ương bỗng thấy chút may mắn, may mà khách thấy... bằng một đứa nhỏ chân chạm đất cứ bay tới bay lui sẽ dọa c.h.ế.t khiếp mất thôi.
Sau còn hàng xóm với thế nào nữa, vị nhất định sẽ cảm thấy Đạo quán của bọn cô cực kỳ bình thường!
DTV
Lâm Uyển Ương đặt giá nướng lên bếp, cho than , lửa nhanh nhóm .
Cái giá nướng đặt mua mạng, dịch vụ chuyển phát nhanh giao lên núi, chỉ thể tự xuống điểm bán hộ núi để nhận hàng.
Đây là đầu tiên lấy sử dụng, tu đạo hề mâu thuẫn với đời sống sinh hoạt phong phú.
Gần đây Đạo quán mới mua một chiếc xe điện, mỗi ngày Trương Hạo đều lái xe mua đồ ăn, nhân tiện cho Bảo Tâm quá giang một đoạn đường, cực kỳ thuận tiện.