Xin vì quấy nhiễu, thật sự thể tiếp tục đề tài nữa.
Diêu Mộ nhắc đến cha chút cảm khái.
Anh chợt nhớ tới bản hạ thuật yếm thắng.
Lúc cha mất, cũng chia ít tài sản, nhưng phần lớn vẫn ở trong tay .
Quan hệ giữa và ruột tính là , đương nhiên cũng đến mức quá tệ, giúp việc trong nhà nuôi lớn. Diêu Mộ nhớ lúc còn nhỏ, mỗi khi cha từ công ty trở sẽ thỉnh thoảng chơi đùa cùng với .
từng như .
Bà Diêu bận rộn với các loại xã giao và hoạt động .
Mấy năm nay, bà Diêu cũng dần dần nghiêng về phía nhà đẻ.
Cậu và em trai họ của Diêu Mộ.
Diêu Mộ đoán rằng nếu cho chuyện sử dụng tà thuật hãm hại thì bà cũng tin, nhưng cũng , quản bà tin tin gì.
Chuyện quá tà môn, dù báo cảnh sát cũng giải quyết gì.
Mấy đó hạ tà thuật lên , cũng thể ăn miếng trả miếng, tìm hãm hại ngược .
Diêu Mộ tìm luật sư lập di chúc, nếu c.h.ế.t ngoài ý , bộ tài sản sẽ quyên hết ngoài.
Bao gồm cả cổ phiếu và bất động sản, một phân cũng giữ .
Sau khi chuyện tức ná thở, nhưng cũng thể gì .
Sau khi đám đó dù c.h.ế.t thì bọn họ cũng cầm đồng nào, bấy giờ mới chịu an phận.
Mỗi nhà đều một quyển kinh thư khó , chuyển đến Đạo quán ở cũng một phần là vì nguyên nhân . Bản nghĩ tới mấy chuyện xa đó thôi thấy phiền, cho nên cũng cho .
———
Lâm Uyển Ương đến trường học, loại cảm giác thích hợp càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Khi cô bước lớp, hầu như trong lớp đều mở miệng chào hỏi cô, hơn nữa còn cô với ánh mắt cực kỳ... từ ái?
lúc cô hỏi rốt cuộc xảy chuyện gì thì đều trở bình thường.
Thật sự gặp quỷ , cô trải qua một ngày lên lớp trong tình cảnh tràn ngập sự quan tâm và yêu thương của .
Sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối, Lâm Uyển Ương vội vã trở về ký túc xá, một cô tuốt ở đằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-131.html.]
Cô lo lắng nếu chậm một bước sẽ tiếp nhận quá nhiều sự quan tâm.
Trên đường về ba nam một nữ tới từ phía đối diện, là sinh viên, Lâm Uyển Ương trực giác bọn họ đến đây là vì .
Cô hề do dự, phắt đầu , nhanh chóng chạy về phía .
Vừa khéo đụng một đám bạn cùng lớp.
Cao Thư hỏi: “Ương Ương, chạy ngược ?”
Lâm Uyển Ương suy nghĩ trong tích tắc, đầu : “Mấy bọn họ kéo .”
Bốn nọ: “...”
Hình như bọn họ gì hết á?
Lớp thương mại quốc tế hơn năm mươi , khóa nam sinh nhiều, hơn ba mươi .
DTV
Người nào nấy cao to cường tráng khiến khác áp lực.
Mọi lập tức vui nổi, đây là đang kì thị bạn học của bọn họ tinh thần bình thường nên mưu đồ gây rối đúng ?
Nghĩ đến lời đồn nhiều sinh viên mất tích dạo gần đây, lập tức bốn mặt với ánh mắt bất thiện.
Lớp trưởng bước lên một bước: “Mấy là ai? Muốn gì?”
Bốn đều ngây ngẩn cả , tình hình đúng lắm.
Cho dù lợi hại hơn nữa thì bốn chọi năm mươi cũng phần thắng, tình huống vượt khỏi phạm vi mà bọn họ thể xử lý.
Không chỉ là một nữ sinh thôi ? Đây là chuyện gì ?
Xe của bọn họ đỗ ở bên cạnh, ngay cả thuốc mê tác dụng mạnh cũng chuẩn xong hết , chỉ cần đối phương ngửi sẽ ngất xỉu ngay, đó bọn họ thể thuận lợi mang .
Kế hoạch biến, bốn sang , lập tức xoay bỏ chạy, đó nhanh chóng nhảy lên chiếc xe bên cạnh.
Mọi thấy mấy đó chạy nhanh như , nhất thời ngây .
Không ngờ thật sự là kẻ phạm pháp thật, bây giờ bọn chúng điên cuồng ngang ngược đến mức ?
Lập tức bạn học gọi điện thoại cho bảo an của trường học.
Cao Thư khẩn trương hỏi: “Lâm Uyển Ương, sợ ?”
“... vẫn .”
“ nhất định sợ, chúng về ký túc xá , cẩn thận hơn.”
Lâm Uyển Ương: “Cũng .”