Đây là trường đại học, lui tới đều là , mấy đó cũng dám hành động quá trắng trợn.
Trong lòng vẫn còn sợ hãi, quả nhiên tinh thần định càng dễ dàng nhắm đến hơn, tìm kẻ yếu xuống tay quả thực quá đê tiện.
Sau bọn họ nhất định quan tâm bạn học nhiều hơn!
———
Buổi tối ngày thứ ba, Lâm Uyển Ương ngủ ký túc xá, dù mới sáng tinh mơ ngoài thì cũng tiện.
Bạn cùng phòng quen với việc cô thỉnh thoảng ngủ ký túc xá, chắc chắn trị liệu , đối phương thì bọn họ cứ vờ như gì .
Qua mười hai giờ đêm, phía nam của trường học còn một bóng , xung quanh cực kỳ yên tĩnh.
Lại là một đêm nguyệt hắc phong cao. (/)
(/) nguyệt hắc phong cao (月黑风高): vốn là “月黑杀人夜, 风高放火天” đêm trăng g.i.ế.c , ngày gió lớn phóng hỏa, chỉ cảnh hiểm ác.
Lâm Uyển Ương dẫn theo hai trợ thủ đến công trường, Bảo Tâm theo, bởi vì hành động thể phù hợp với trẻ em.
Lâm Uyển Ương cầm đèn pin chiếu xuống xem xét, vì chuyện mà cô giao phó, hai ngày nay công trường đưa năm sáu xe đào sử dụng, ngày đêm việc ngừng nghỉ, đào sâu thêm năm mét ở mảnh đất đào dở mà cô đánh dấu.
Bên cạnh hố lớn đặt một chiếc thang để thể leo xuống.
Lâm Uyển Ương tìm mấy chiếc xẻng ở xung quanh ném xuống hố, chờ lát nữa thể dùng tới.
Ba còn đào sâu thêm chút nữa, nếu ngay từ đầu để công nhân đào đến vị trí cần e là sẽ xảy chuyện, cũng sợ sẽ dọa bọn họ sợ hãi.
Ba leo thang xuống hố, đó bắt đầu việc.
Diêu Mộ lau mồ hôi trán, : “Nửa đêm nửa hôm chúng ở chỗ đào đất, ai còn tưởng rằng chúng đang vứt xác đấy.”
Tạ Văn Dĩnh: “ thấy càng giống đào mộ hơn.”
“…”
Lâm Uyển Ương: “Dừng , thấy lẽ là ở đây .”
Hai khác lập tức dừng công việc trong tay, sang cô.
Lâm Uyển Ương xổm xuống, mang bao tay, đó mò từng tấc một mặt đất, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-132.html.]
Vì sâu lòng đất nên bùn cũng ẩm ướt và mùi tanh đặc trưng.
Cô mò nửa ngày, cuối cùng đầu ngón tay cũng chạm đến một vật gì đó cứng cứng.
“Hình như tìm thấy .”
Diêu Mộ và Tạ Văn Dĩnh lập tức sáp đến.
Một cầm gương đồng chắn ngay ngực, một thì nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay.
DTV
Dựa theo kinh nghiệm lúc , nếu thật sự cái gì thì chiếm tiên cơ tiêu diệt nó mới là nhất!
Lâm Uyển Ương : “Bỏ tay xuống, đang cái gì , mau tới giúp dọn dẹp chỗ đất bên cạnh , bên thông đạo.”
Hai liếc mắt , thông đạo gì?
Diêu Mộ do dự một chút hỏi: “Không chứ, nền đất sâu như mà vẫn thông đạo, thông tới địa ngục ?”
Lâm Uyển Ương liếc một cái: “Có thể khoa học một chút ? Anh cảm thấy chuyện thể ?”
Diêu Mộ: “... Không thể nào.”
Tạ Văn Dĩnh lặng lẽ bồi thêm một đao: “ là gối thêu hoa.”
Lâm Uyển Ương vùi đầu tiếp tục việc: “Bên là một cái mộ, mảnh đất là tàng phong chi địa, chôn mười mấy năm, t.h.i t.h.ể đó vấn đề, nhưng năm đó cô hóa thành thi yêu bao lâu, đúng lúc đạo sĩ lúc dùng bố cục âm dương phong thủy trấn trụ.”
Tạ Văn Dĩnh nhíu mày: “Sao nơi cổ mộ chứ?”
“Chuyện thì gì kinh ngạc, từ mấy ngàn năm thành phố Ninh dấu vết sinh sống của con , thời Xuân Thu Chiến Quốc còn là đô thành của các nước chư hầu, tuy thể so sánh với Trung Nguyên, nhưng cổ mộ cũng bình thường.” Diêu Mộ .
Khi Tây An xây dựng đường sắt cũng đào hai mươi ba ngôi cổ mộ, còn truyền ngoài đủ loại tin đồn thần quái, so sánh với chuyện đó thì chuyện chỉ như muỗi thôi.
Lâm Uyển Ương dọn sạch chỗ đất, đây là cửa thông đạo, bên một cái khuyên.
Cô lấy khuyên sắt cạy cánh cửa đó , cầm đèn pin rọi trong, bên trong tối như hũ nút.
Lâm Uyển Ương thở phào một : “Chúng nghỉ ngơi nửa giờ, chờ bên trong thoáng khí hơn hãy .”
Diêu Mộ hỏi: “Liệu bên trong vật phẩm bồi táng gì nhỉ? Con thi yêu đó lợi hại ?”
“Đây là một ngôi mộ ngoài quan tài thì gì cả, giá trị khảo cổ. Dựa tiêu chuẩn hiện nay thì thể coi là sơ sài.”
Lâm Uyển Ương xong câu đó, tiếp: “Sau khi vị đạo trưởng đó phát hiện đúng đưa biện pháp ứng phó, bằng nếu đụng cương thi ngàn năm thì chúng chỉ thể đầu bỏ chạy thôi, bây giờ thì cần lo lắng nữa.”
“Nếu chúng mặc kệ chuyện , khi xây toà nhà sẽ xảy chuyện ?” Diêu Mộ hỏi.