Trầm mặc, trầm mặc là Cambridge đêm nay.
Ba ăn xong trở phòng, Nhậm Địch tắm xong liền cầm bài tới tìm Lâm Uyển Ương chơi.
Hiện tại vẫn còn sớm, cô thức khuya thành thói, giờ ngủ .
Nhậm Địch gọi thêm Tạ Văn Dĩnh nữa, ba thể đấu địa chủ, nhưng còn chơi bao lâu thì tới gõ cửa.
Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ mà cửa gõ tới năm , hiện tại trong phòng càng lúc càng nhiều , may mà phòng của Lâm Uyển Ương rộng, là phòng ở kiểu căn hộ, bằng sẽ đủ chỗ để .
Một giờ , Lâm Uyển Ương để những đồng nghiệp đến chơi ai về phòng nấy, ngày mai gặp.
Sau khi đám hết, Lâm Uyển Ương bắt đầu kiểm kê quà cáp nhận hôm nay.
Có bùa hộ , pháp bảo dùng một , cả kinh thư khai quang.
những thứ đều cần dùng tới, cô thể tự vẽ bùa hộ , bao nhiêu bấy nhiêu, cũng hứng thú với pháp bảo phòng ngự dùng một , ngay cả kinh thư cô cũng thuộc lòng.
Lâm Uyển Ương cảm thấy khá hài lòng khi tặng trái cây và bánh kem, cái thì còn .
Cô hề , chỉ trong một đêm, tin tức năm nay một tiểu sư của môn phái nhỏ đến tham gia đại hội truyền khắp các môn phái lớn.
Sau khi Tạ Văn Dĩnh khỏi phòng của Lâm Uyển Ương thì mấy nam cư sĩ chặn .
Mấy đó thăm dò sở thích của tiểu sư từ chỗ , còn quan hệ giữa hai . Ở trong mắt bọn họ, dù đối phương cũng là gần quan ban lộc, ưu thế lớn.
Tạ Văn Dĩnh với bọn họ rằng bản và Lâm Uyển Ương chỉ là đồng môn bình thường, về phần sở thích của đối phương, thật sự .
Lâm Uyển Ương cực ghét khi khác đánh thức lúc đang ngủ, cần chú ý điểm .
Nhờ hai câu mà nhận ít quà cảm ơn.
Tạ Văn Dĩnh ôm quà về phòng, trong lòng hoài nghi ngày nay trong Đạo môn đều hào phóng như ?
Có lẽ thấy bọn họ chỉ là môn phái nhỏ nên quà cáp cứ cuồn cuộn ngừng, môn phái lớn đúng là tiền mà.
Tám giờ sáng ngày hôm tập hợp, buổi sáng mời một tiền bối đạo pháp cao thâm đến lên lớp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-144.html.]
Bởi vì hoạt động hợp tác với phía chính phủ nên mời ban ngành đặc biệt đến giảng dạy, đều cảm thấy hứng thú với tiết học , vì nó ý nghĩa thực chiến.
Tổ trưởng ban ngành đương nhiệm Khổng Đỉnh chính là đối tượng mà mong chờ nhất, khi gia nhập ban ngành đặc biệt cũng là một nổi tiếng trong Đạo môn.
Lâm Uyển Ương bước hội trường mấy cư sĩ nhiệt tình gọi .
Tạ Văn Dĩnh từng cô ghét nhất là khác đánh thức lúc đang ngủ, cho nên bọn họ nhịn xuống xúc động hẹn cô ăn sáng.
Mấy đó giữ hai vị trí ở hàng , Lâm Uyển Ương và bạn đồng hành Tạ Văn Dĩnh của cô đều phần.
Sau khi xuống, Lâm Uyển Ương mỉm cảm ơn bọn họ.
DTV
Tạ Văn Dĩnh sờ sờ mũi, dính ánh sáng của chưởng môn nhân , chỉ là đãi ngộ như thế còn thể hưởng thụ bao lâu, hi vọng cần b.ắ.n ngược trở về.
Người đầu tiên lên lớp chính là Khổng Đỉnh.
Khổng Đỉnh bước sửng sốt mấy giây khi thấy Lâm Uyển Ương ở chính giữa hàng ghế đầu tiên.
Tuy sớm nhận tin tức, rằng sẽ tham gia, nhưng hàng đầu tiên chỉ cách vị trí của ông một mét thôi, như cũng quá gần .
Nói thật lòng, như , trong lòng ông cứ thấy quái quái, cứ cảm giác đang múa rìu qua mắt thợ.
gì Khổng Đỉnh cũng là tổ trưởng, ông dời mắt bên , miễn cưỡng nắm bắt trường, nhưng mấy vị thỉnh giảng tiếp theo thì non hơn chút, tố chất tâm lý vững vàng như .
Đây là cái hôm đó...
Trời ạ, cô ở hàng ghế đầu!
Mấu chốt là Lâm Uyển Ương thật sự cảm thấy hứng thú, cô bọn họ bằng ánh mắt khao khát tri thức đặc biệt nhiệt tình, điều khiến mấy vị thỉnh giảng cảm thấy lưng như kim chích, cổ họng ách tắt khó nhịn. Tóm là trạng thái cả đều đúng.
Bọn họ miễn cưỡng giảng giải xong bản thảo chuẩn sẵn từ , ngay cả câu kết thúc cũng vội vã rời , trong suốt quá trình bất cứ sự tương tác nào, thể thấy là cực kỳ sốt ruột.
Cô gái ở chính giữa hàng ghế đầu tiên chỉ quan tâm đến niềm vui của bản , mặc kệ sự sống c.h.ế.t của !
Đằng Bác đầu sang, mỉm hỏi: “Sư cảm thấy chương trình học hôm nay thế nào? Sư mới nhập môn bao lâu, xong cảm thấy mới mẻ ?”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Giảng , nghĩ sẽ hơn nữa nếu bọn họ giao lưu ánh mắt nhiều hơn.”
“Nghe sư như , cũng cảm thấy bọn họ quá khẩn trương.” Ngừng một lát, Đằng Bác suy nghĩ giây lát : “Có lẽ lát nữa còn lịch trình nên mới gấp rút như , bọn họ thể tới đây giảng dạy dễ dàng gì .”
Lâm Uyển Ương bừng tỉnh đại ngộ: “Thì là .”