Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 151

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:43:18
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Có lẽ tiểu sư còn một nhũ danh gọi là Bì Bì.

Gần năm giờ chiều, năm tiếng đồng hồ trèo đèo lội suối, rốt cuộc cũng đến nơi cần đến.

Sau khi băng qua ngọn đồi liền thấy thôn xóm ở chân núi.

Thoạt nhà cửa còn ít, lẽ cũng mấy trăm hộ.

Cuối cùng cũng thấy thôn đó, tinh thần của tất cả đều rung lên, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Còn đùa rằng nơi núi nước, môi trường sinh thái tuyệt vời, thể sống trong cảnh thế và cách ly với cuộc sống đông đúc náo nhiệt bên ngoài cũng là một loại hưởng thụ.

Mọi đều là tu đạo, tự nhiên cũng phong thủy của thôn .

Bọn họ nghỉ ngơi mà một mạch xuống , hai mươi phút đến cổng thôn.

Có lẽ trong thôn ít khi thấy đến từ bên ngoài nên đều dừng hết công việc trong tay và chằm chằm mấy trẻ tuổi .

Bất kể là già trẻ.

Đằng Bác tìm một nhờ đối phương gọi trưởng thôn tới, xác minh một chuyện.

Anh giải thích với thôn dân rằng bọn họ , đến đây vì giúp tìm ba cô gái mất tích.

Còn những khác hỏi thăm thôn dân khác về những chuyện xảy để nắm bắt thêm thông tin, nhưng chỉ cần mở miệng hỏi đến chuyện đó thì những đều tức tốc rời .

Giống như cực kỳ nhắc tới điều cấm kỵ.

“Chẳng lẽ là vì mất tích, trong lòng quá đau thương nên ? Thôi, chờ lát nữa hỏi trưởng thôn cũng giống .”

Người cự tuyệt ngượng ngùng .

Tạ Văn Dĩnh bước tới bên cạnh Lâm Uyển Ương, thấp giọng : “ thấy nãy chút thật lòng nào.”

Nếu nhất quyết thì càng giống như đang đè nén nỗi sợ hãi khác phát hiện.

Lâm Uyển Ương gật đầu: “Nơi kỳ lạ, nhớ cẩn thận.”

Tạ Văn Dĩnh gật đầu tỏ vẻ sẽ chú ý nhiều hơn.

Cả thôn chỉ lớn như , bọn họ cổng thôn chờ mười mấy phút thì trưởng thôn rổ cuộc cũng tới.

Người tới trẻ một cách đáng ngạc nhiên, thoạt chỉ mới ngoài ba mươi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-151.html.]

Ánh mắt của đàn ông đảo qua đám , : “Các cô các chính là đến giúp chúng đúng chứ? Đường xa mà đến vất vả .”

So với thái độ lãnh đạm của những thì sự nhiệt tình của trưởng thôn cũng khiến yên tâm hơn.

Nơi tổng cộng hơn hai trăm hộ với hơn ba trăm , trong thôn cũng nhà nghỉ, cho nên năm mươi tới đây chia sắp xếp các nhà dân còn phòng trống.

Hai một nhà, hoặc là ba .

Đằng Bác hỏi nguyên nhân ba cô gái đó mất tích, trưởng thôn tiên cần vội.

Bọn họ đường xa đến đây, tiên ăn cơm uống rượu, cũng thể tiếp đãi chu .

DTV

Hôm nay nghỉ ngơi thật , ngày mai chuyện cũng muộn.

Trưởng thôn dẫn về nhà ở đầu thôn đông, đó cho dọn bảy tám bàn.

Trong thôn thỉnh thoảng cũng sẽ tổ chức tiệc rượu nên mới nhiều bàn thể sử dụng như .

Người ăn chay với ăn chay, ăn mặn với ăn mặn.

Đằng Bác cảm thán: “Cuộc sống trong núi thật , rau vị rau, thịt vị thịt.”

Lý Hạo Quân hừ lạnh một tiếng: “Vậy vị gì?”

Đằng Bác liếc một cái, nhanh chậm : “Cậu thì hiểu cái gì, rau mà chúng ăn mỗi ngày đều trồng từ mô hình nhà kính, thịt heo là thịt của heo ăn thức ăn gia súc, đương nhiên bằng tư vị thuần thiên nhiên của chốn non xanh nước biếc , loại trâu ăn mẫu đơn như thể cảm nhận .”

Trưởng thôn : “Nếu thích thì ăn nhiều chút.”

Trưởng thôn cứ nằng nặc đòi nghỉ ngơi thật , ngày kế mới chịu chuyện, chỉ đành tạm thời kìm nén sự tò mò.

Buổi tối trong núi luôn tới sớm, về cơ bản thì chỉ mới bảy giờ duỗi tay thấy năm ngón.

Trong ngôi nhà mà Nhậm Địch và Lâm Uyển Ương ở nhờ, chủ nhà là một đôi vợ chồng trẻ, một đứa con gái tầm bảy tám tuổi, tên ở nhà là Niệm Niệm.

Có lẽ hiếm khi thấy từ bên ngoài đến nên cô bé hoạt bát, Nhậm Địch còn lấy đồ ăn vặt cho nó, nhóc con rộ lên đáng yêu, khuôn mặt đỏ bừng.

Lúc Niệm Niệm còn chỉ cổ Nhậm Địch, Nhậm Địch lập tức phản ứng ngay, ý của đối phương là khăn lụa cổ cô , cô bèn tháo khăn xuống, nghiêm túc thắt lên cổ cô bé.

“Thật xinh , tặng cho em đấy.” Coi như là phí tá túc .

Cô bé vui, chạy tới khoe cha món quà mới nhận , cặp vợ chồng đó cũng gì, chỉ là thêm mấy .

Hai đơn giản rửa mặt súc miệng, đó chào hỏi hai vợ chồng chủ nhà về phòng chuẩn nghỉ ngơi.

Nhậm Địch điện thoại di động còn tín hiệu, rõ ràng cảm thấy thời gian qua lâu, nhưng hiện tại cũng chỉ mới chín giờ mà thôi.

cảm khái một tiếng: “ nghi ngờ thời gian ở đây và trong thành phố là hai tiêu chuẩn khác .”

Loading...