Nhậm Địch cất điện thoại , trời đen nhánh bên ngoài cửa sổ, đè thấp giọng với Lâm Uyển Ương: “Tối nay sẽ xảy chuyện.”
Lâm Uyển Ương gật đầu: “ .”
Nhậm Địch chút kinh ngạc: “Tiểu sư , cô giống vẻ ngoài nha, còn cảnh giác đấy.”
Bằng cũng thể vượt qua vòng sàng lọc đầu tiên.
Mấy ông già trong ban tổ chức cứng nhắc chết, đến mức tuổi già khó giữ khí tiết.
Nhậm Địch : “Vẫn còn sớm lắm, cô ngủ một chút , nhà ngủ sẽ gọi cô dậy, đoán ít nhất cũng mười hai giờ.”
Lâm Uyển Ương hỏi: “Cô ngủ ?”
Nhậm Địch mỉm : “Tinh thần của , cũng thể cả hai đều ngủ , cô cứ mặc kệ .”
Không ai trông chừng thì yên tâm, lỡ như chuyện gì phản ứng kịp, vợ chồng chủ nhà giống như bù , hiền như khúc gỗ, hôm nay tổng cộng cũng mấy câu.
Chỉ cô bé con đó là sức sống, bình thường.
Nếu trưởng thôn chịu , thì bọn họ chỉ thể tự xem thôi, hơn nữa buổi tiếp xúc hôm nay, ở nơi đây ngoài trưởng thôn thì trông ai cũng lờ đờ cả.
Lúc mới đến, khi bọn họ triền núi quan sát bộ thôn xóm, Nhậm Địch nhớ kỹ các phương hướng .
Nhậm Địch cũng , chỉ cần là cảnh giác thì đều suy nghĩ giống , hơn nữa vì để khác nhanh chân đến , đêm đầu tiên sẽ hành động ngay.
Bây giờ cô thể khẳng định, đợt khảo hạch chắc chắn chỉ đơn giản là tìm mất tích.
Cơm ăn thức uống mà trưởng thôn chuẩn chiều nay nhất định vấn đề, đến bảy tám hề động đũa, khả năng trong những ăn bụng cũng một bộ phận hiểu rõ trong lòng.
Ví dụ như Đằng Bác chẳng hạn, gia đình tiếng học giỏi, dám ăn tức là biện pháp hóa giải.
Nếu là cảnh giác thì sẽ cảm thấy cơm nước vấn đề gì, tùy tiện ăn ăn uống uống, bọn họ thế nào .
chắc chắn bọn đó sẽ hạ độc thô bạo như , chỉ là thêm chút gì đó.
Chiều nay Lâm Uyển Ương bản bộ quá lâu khẩu vị, vì thế một ngụm cũng ăn.
Lần đầu tiên Tạ Văn Dĩnh thấy chưởng môn nhân khẩu vị, tự nhiên cũng đoán chỗ , vì thế cũng động đũa.
Lâm Uyển Ương : “Không cần cô trông chừng .”
Cô xong, từ trong túi móc hai lá bùa vàng, đó ngón tay loay hoay tầm ba bốn phút.
Hai lá bùa đó gấp thành hình .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-152.html.]
Lâm Uyển Ương đặt xuống giường, tí hon tạo thành từ hai lá bùa dần dần dậy, đó tự nhảy xuống đất, nhanh chân chạy tới cửa, chia mỗi đứa một bên.
Nhậm Địch: “...”
Cô Lâm Uyển Ương với vẻ thể tưởng tượng nổi.
DTV
Lâm Uyển Ương vỗ vị trí trống bên cạnh : “Tay nghề thủ công của tệ chứ, tới đây, yên tâm tới ngủ với .”
Hai tự nhiên là ngủ cùng một giường.
Nhậm Địch: “...”
Chờ , trọng điểm sai ? Đây là vấn đề tay nghề !
Cái gì gọi là “yên tâm tới ngủ với ”, tiểu sư ngày thường xinh yếu đuối đột nhiên trở nên lợi hại chăm sóc, tương phản cũng quá lớn .
Thân là nữ lưu manh thâm niên như cô cảm thấy nháy mắt đánh trúng trái tim.
Bị trêu chọc .
Nhậm Địch tới, cởi áo khoác xuống.
Lâm Uyển Ương : “Có ở trong ổ chăn thì càng ấm áp hơn ?”
Nhậm Địch đôi mắt đen láy của đối diện, bình tĩnh “đúng .”
Bây giờ là hạ tuần (/) tháng mười một, tuần là lập đông , nhiệt độ trong núi thấp, nhiều đều mặc áo lông vũ.
(/) hạ tuần (下旬): từ ngày 21 tới cuối tháng.
Chăn mà chủ nhà đưa cho bọn họ đủ dày, nhưng hai chen chúc với cũng đủ ấm.
Trên Lâm Uyển Ương một loại cảm giác mâu thuẫn bão hòa, dường như cô ít tiếp xúc với trong ngành, tác phong việc đơn giản lòng vòng.
giống như cái gì cũng , chỉ là lười phối hợp với khác mà thôi.
Bản vui là , chơi với mấy .
Cá tính thu hút khác, mấu chốt là trong cuộc dường như hề điều đó.
Đây là thứ mà nhiều đến tuổi trời đều thể ngộ .
Mặc dù hai giấy phụ trách canh chừng, nhưng Nhậm Địch vẫn cảm thấy yên tâm, cô nhắm mắt , vốn chỉ nghỉ ngơi một chút.
chờ đến lúc tỉnh , cầm di động lên xem thì là rạng sáng một giờ .
Vì đường núi quá lâu nên, mệt nhọc quá độ nên bất giác ngủ quên mất.