Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:43:20
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu phòng, Lâm Uyển Ương rời giường và đang mặc quần áo, trong màn đêm đen nhánh, hai đối mắt chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cũng điều gì.

Nhậm Địch xốc chăn lên xuống giường, trong phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng ma sát khi mặc áo quần đều thể bỏ qua.

Người trong gia đình hề bước phòng, ngược nhân lúc hai ngủ khóa trái cửa phòng từ bên ngoài. như càng chứng tỏ nơi đây bình thường.

Người giấy tí hon chui tọt khỏi khe hở của cánh cửa, một phút , khóa cửa khẽ vang lên một tiếng.

Sau đó hai giấy tí hon từ ngoài cửa sổ, múa may tay chân tranh công, Lâm Uyển Ương mật chạm đầu bọn nó, giấy liền vui vẻ trong lòng bàn tay cô.

Lâm Uyển Ương nhét bọn nó trong túi áo.

Nhậm Địch mà ngơ ngác, bỗng cảm thấy giấy chỉ đáng sợ mà còn đáng yêu một cách kỳ lạ.

Đây là nơi để chuyện, cho nên cô cũng mở miệng hỏi.

Ngôi nhà kiến trúc hai tầng, bên ngoài là hành lang. Khoảng cách từ tầng hai tới mặt đất tới ba mét, hai cầu thang.

Bọn họ khép cửa , mượn trợ lực của bùa ngự phong trực tiếp nhảy xuống , nhẹ nhàng dừng chân mặt đất mà gây tiếng động nào.

Hai đeo túi dọc theo đường thôn về phía .

Nơi chỉ lớn nhiêu đó, cũng cần gấp, lẽ chỉ cần hơn một giờ là thể hết.

Đằng Bác, Tạ Văn Dĩnh và Lý Hạo Quân phân tới một nhà.

Ba mới lén lút mò ngoài, Đằng Bác tìm tiểu sư , yên tâm về đối phương.

Tối hôm qua lúc phân chỗ ở, Đằng Bác sớm nhớ kỹ đối phương ở nhà nào, vì thế trực tiếp chạy tới phương hướng đó.

Tạ Văn Dĩnh ý kiến, ở trong mắt ngoài, dù và Lâm Uyển Ương cũng là đồng môn, thể mặc kệ.

ở trong cảm nhận của thì ở bên cạnh Lâm Uyển Ương mới cảm giác an .

DTV

Lúc hai xuất phát, Diêu Mộ từng kéo Tạ Văn Dĩnh tới một góc, mặt mũi nghiêm túc truyền thụ cho đối phương bí quyết khiến bản thể sống đến tận bây giờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-153.html.]

Nguyên văn câu của Diêu Mộ là: Tiểu đạo trưởng, tuyệt đối đừng cách Lâm Uyển Ương quá hai mét, năm mét là cực hạn .

Lý Hạo Quân gì, nhưng cũng phản đối, chính là ngầm đồng ý .

Ba rẽ qua khúc ngoặt liền thấy Nhậm Địch và Lâm Uyển Ương đang tới từ phía đối diện.

Sau khi đơn giản chào hỏi xong xuôi, Đằng Bác tới lấy ba lô lưng Lâm Uyển Ương: “Để xách giúp cô.”

Lâm Uyển Ương : “ tự .”

“Khách sáo gì, đến lúc xảy chuyện, cô mang nặng tiện rút lui, thì khác, là đàn ông!”

Lâm Uyển Ương và Tạ Văn Dĩnh sang , đó vể phía gương mặt tràn đầy nhiệt tình của thanh niên.

Đằng Bác thấp giọng : “Cô mau đưa cho , lúc đến cô tự đeo cũng gì, nhưng bây giờ tình huống khác.”

Tạ Văn Dĩnh đang mở miệng chuyện thì Lâm Uyển Ương lấy ba lô xuống đưa cho Đằng Bác: “Anh đừng rời khỏi phạm vi tầm của , bằng lấy đồ tiện.”

Đằng Bác ngạc nhiên khi thấy Lâm Uyển Ương vác cả ba lô leo núi tới, tối nay ngoài hành động, thể đổi sang hành trang nhẹ nhàng hơn mà.

Sau khi nhận lấy ba lô thì càng kinh ngạc hơn nữa.

Chiếc ba lô ... nặng mấy ký chứ đùa, ngoài tìm manh mối, tiểu sư sẽ mang theo cả vật dụng hàng ngày đấy chứ.

đàn ông đàn ang lải nhải nhiều quá cũng , mở miệng hỏi nữa, : “Tiểu sư cứ yên tâm, chỉ rời khỏi tầm của cô mà còn bảo vệ cho sự an của cô nữa.”

Lý Hạo Quân: “Ha ha ha.”

Lâm Uyển Ương: “Đừng lãng phí thời gian nữa, bây giờ chúng đến phía đông thôn thôi.”

Đằng Bác gật đầu: “Được.”

Suốt cả hành trình Nhậm Địch đều chuyện, chẳng lẽ phát hiện Lâm Uyển Ương của tối nay giống với bình thường ?

Ngay cả việc đưa ba lô cho khác cũng chỉ đơn giản là vì tốn quá nhiều thời gian cho việc đó.

Cả đám nhanh chân về phía đông của thôn, cả thôn một nhà nào sáng đèn, chỉ thỉnh thoảng tiếng chó sủa.

Loading...