Đằng Bác: “…”
Cùng lúc đó, Lâm Uyển Ương nhảy lên đón lấy Thất Tinh Kiếm, chân còn chạm đất điểm nhẹ vách hang, mượn sức bay qua.
Thất Tinh Kiếm rơi tay cô lập tức phát ánh sáng vàng, linh khí tăng mạnh.
Một kiếm c.h.é.m tới, những vuốt quỷ đó lập tức đứt đoạn, hóa thành khí đen biến mất vô tung vô ảnh.
Mọi : “…”
Rốt cuộc xảy chuyện gì ?
Tại lúc Lý Hạo Quân khổ cực chống đỡ thì bọn họ cảm thấy sắp xong , nhưng bây giờ loại cảm giác “Chẳng qua chỉ ”?
Mấy vuốt quỷ đó cứ giống như tượng đất sét.
Lý Hạo Quân giờ ít rốt cuộc cũng thất bại trong việc quản lý biểu cảm khuôn mặt, Lâm Uyển Ương và hỏi: “Đây là Tổ sư gia nhập xác ?”
Lâm Uyển Ương đẩy phía một cái: “Anh lùi , đừng để ngộ thương.”
DTV
Lý Hạo Quân đẩy cho lảo đảo, mới thể thì đúng lúc đối mặt với Đằng Bác.
“Rốt cuộc cô ? Thật sự là hiển linh của Tổ sư gia ư?” Đằng Bác hỏi nữa.
Trong lòng nghĩ khả năng đó, đây là miếu của tà linh, theo lý thuyết thì Tổ sư gia thể cảm ứng .
Hai đột nhiên phát hiện hiểu của bản về Lâm Uyển Ương cực ít, chẳng lẽ là tuyệt kỹ bảo mệnh?
Vì thế những khác lập tức sang Tạ Văn Dĩnh với ánh mắt dò hỏi.
Dù cũng là đồng môn.
“Không nhập xác, cô vốn dĩ là ma…” Ham sống sót khiến thốt một chữ cuối cùng, lập tức đổi lời: “Thật cô là chưởng môn nhân của .”
Cho nên mới quản cô ! Không tâm tính lạnh nhạt như mấy tự bổ não !”
Nếu Tổ sư gia thật sự hiển linh thì cũng sẽ như bây giờ.
Tạ Văn Dĩnh từ lâu , tuy tình huống hiện tại thích hợp cho lắm.
Đằng Bác lúc là lúc để chuyện, nhưng vẫn nhịn hỏi: “Tại sớm?”
“Bởi vì chưởng môn nhân nhà cho , sợ sẽ sự khác biệt với , thì thú vị nữa.”
Mọi : “…”
Sự khác biệt?
Lý Hạo Quân hỏi: “Ý của là cô lợi hại?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-157.html.]
Tạ Văn Dĩnh gật đầu khẳng định: “Mấy thầy giáo đó đều quen với cô , các thấy biểu cảm của bọn họ mỗi chưởng môn nhân nhà thích hợp ?”
Có ? Chẳng lẽ là Lâm Uyển Ương dọa tới?
Được , bọn họ cũng kinh hãi lắm.
Lý Hạo Quân phát hiện chỉ với thời gian mấy câu mà Lâm Uyển Ương huơ kiếm mấy , giống như cắt rau hẹ , những vuốt quỷ âm khí dày đặc đó c.h.é.m xong .
Đằng Bác quan sát một lát, bỗng thấy hình như chúng cũng đáng sợ lắm, bèn móc bùa xông lên.
Anh là đàn ông, cùng tiểu sư kề vai chiến đấu.
Không ngờ tới một giây, vuốt quỷ Lâm Uyển Ương áp chế b.ắ.n về phía với một góc độ cực xảo quyệt.
Tuy chỉ mấy con nhưng cũng khó đối phó, chật vật tránh chỗ hiểm, lập tức bỏ chạy về phía .
Đây rõ ràng là một chiến trường thích hợp để tham gia.
Đằng Bác dần lấy bình tĩnh, mở miệng : “Mọi tạm thời đừng qua đó, nó quá mạnh! Chúng vẫn nên lùi thêm chút nữa, bọn họ chiến đấu ác liệt quá, nguy hiểm, mau lùi .”
Đằng Bác vội vàng lùi một mét, lúc đầu sang tiếp thì phát hiện bên cạnh còn ai nữa. Những khác lùi ít nhất ba mét, đằng xa quan sát chiến trận.
Anh chợt ngây , nhầm , khoa trương như ?
La Triết Chính : “Đằng sư , chỗ đó của đủ an , đừng ngây nữa, mau qua đây a!”
Đối phương đều , Đằng Bác đầu liếc một cái, bây giờ càng đánh hung hơn nữa.
Anh chút do dự lao về phía , má ơi đáng sợ quá .
Cả đám khẩn trương trận đấu, tiểu sư , , Lâm chưởng môn đúng là tư mạnh mẽ, ngay cả đồ quỷ đó cũng đè ép một bậc.
Lâm Uyển Ương c.h.é.m xong một vuốt quỷ cuối cùng liền lùi một bước, mấy thứ đều do oán khí hóa thành, nhưng Thất Tinh Kiếm chuyên khắc âm tà.
Pho tượng tà thần cung phụng lâu , linh trí, bình thường cao cao tại thượng hưởng thụ cung phụng quen, vì thế hôm nay thương khiến nó cực kỳ tức giận.
Nó phát từng đợt thanh âm như tiếng nức nở, tiếng la hét, nhiều loại âm thanh trộn lẫn .
Nghe cực kỳ chói tai, mấy bọn họ ở đằng xa đều cảm thấy da đầu tê dại, Lâm Uyển Ương gần đó thờ ơ.
Đây là thanh âm phát ở một khắc cuối cùng khi c.h.ế.t của tế phẩm lúc , đó con quái vật ghi nhớ , bây giờ bắt chước giống như đúc.
Trong thanh âm tràn ngập đủ loại mặt trái của cảm xúc, tuyệt vọng, bất lực, sợ hãi, hơn nữa còn phóng đại vô hạn, quanh quẩn mãi bên tai.
Người bình thường thấy kích thích nhẹ, loại thanh âm sẽ ảnh hưởng đến tâm thần của con , khiến họ trở nên bi thương một cách khó hiểu.
Lâm Uyển Ương phát hiện tình hình đúng, lập tức đầu bốn phía , bọn họ cứ như nhiếp mất hồn phách, nào nấy đều mặt mày đờ đẫn.
Cả đám tự giác về phía .
Lâm Uyển Ương phát giác , vội vã chạy qua đó cắn rách đầu ngón tay, đó chạm lên trán của từng một.