Lúc bọn họ đến nơi, sắc trời dần sáng lên, cần bật đèn pin cũng thể rõ cảnh xung quanh.
Mọi nghỉ chân ngay cây ngô đồng cổng thôn, lúc đến gần mới càng cảm thấy rùng ớn lạnh.
Quả nhiên cách sắp đặt nhà cửa và đường xá y chang cái thôn mà bọn họ đến ngày hôm qua.
Trên mặt đất là bụi bặm, lộ một bầu khí đổ nát, như thể bỏ hoang từ lâu.
La Triết Chính ôm cánh tay hỏi: “Liệu thứ ở trong thôn hôm qua cũng là , mà chỉ là ảo giác của chúng ?”
Lâm Uyển Ương lập tức phủ quyết: “Không khả năng, gì cũng là tu đạo, vẫn thể phân biệt là thật, là hồn phách.”
Bọn họ quyết định thôn xem xem rốt cuộc là chuyện gì, cả đường đều yên tĩnh, nửa đường, Lâm Uyển Ương liền bảo ngoài.
Nơi bất cứ sinh vật sống nào, cũng thứ gì cổ quái, chỉ là một thôn xóm hoang vu mà thôi.
Bây giờ năm mươi chỉ còn năm , may mà Lâm Uyển Ương, bằng cả bọn đều điên mất, gì hiện tại cũng đáng tin cậy.
“Bây giờ chúng gì đây?” Tạ Văn Dĩnh hỏi.
Lâm Uyển Ương : “Tìm bốn mươi mấy còn , đó rời khỏi nơi .”
La Triết Chính hỏi: “Vậy chúng mặc kệ nhiệm vụ ?”
Lâm Uyển Ương : “Có lẽ chúng thể tìm ba cô gái đó lúc .”
Chuyện đến bước , bọn họ khảo hạch điều kỳ lạ, cho nên ai phản đối.
Lý Hạo Quân hỏi: “Chúng tìm bọn họ?”
Nếu mấy đó thôn dân cố tình giấu , e là chuyện sẽ khó giải quyết.
“Hỏi thử là .” Lâm Uyển Ương lấy hai giấy từ trong túi .
Hai giấy nhảy xuống đất, xoay quanh Lâm Uyển Ương một vòng.
Lâm Uyển Ương hỏi: “Hai bé đáng yêu ơi, hai đứa mấy đồng nghiệp đó của chị ở ? Có thể dẫn chị tìm bọn họ ?”
Hai giấy gật đầu, nhảy nhót tung tăng về phía .
Một màn mắt khiến sợ ngây , kể cả Tạ Văn Dĩnh, đây cũng là đầu tiên thấy cái .
Đằng Bác hỏi: “Đây là cái gì?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-160.html.]
Lâm Uyển Ương đáp: “Đây là sơn tinh tu đạo ở gần đây, nhập hồn giấy, chuyện mà chúng nó còn nhiều hơn chúng .”
“Sơn tinh… tu đạo?” Đằng Bác chút nghi hoặc.
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Tại thể? Có một động vật khi c.h.ế.t luân hồi mà biến thành sơn tinh tu luyện, chừng đạo hạnh đủ , kiếp thể đầu thai . Phương thức thành đạo của chúng sinh vốn khác , động vật tu đạo cũng cơ duyên của chính .”
DTV
Đạo ở con sâu cái kiến, Đạo ở cành cây ngọn cỏ, Đạo ở ngói đá vách tường, ba bảy loại thật cũng khác biệt.
Lâm Uyển Ương trời sinh khiến cho những âm vật yêu thích, vì thế sơn tinh mới nhập hồn giấy của cô.
Hai giấy đó dẫn bọn họ trở thôn.
Hôm nay mặt trời, nhưng sắc trời sáng hẳn, lúc trong thôn im ắng, dọc theo đường thôn gặp một nào.
Người giấy một mạch dẫn bọn họ tới Từ đường ở cuối thôn.
———
Phía Từ đường đều là , e là của cả thôn đều ở hết nơi đây , chật kín nơi đó.
Năm theo giấy, từ phía vòng qua đó, quá nhiều, cho nên thể cứng rắn chen lên, hơn nữa những là sống chứ quỷ hồn, thể thật sự g.i.ế.c c.h.ế.t .
Bên trong Từ đường, bốn mươi mấy con trói kín mít ném mặt đất, những thôn dân nghĩ rằng mấy còn trở thành tế phẩm, sẽ thể nữa.
Vì thế lúc đang phân chia bốn mươi mấy còn sống.
Không sai, bọn đó nghiêm túc thảo luận xem nên phân chia thế nào.
Cứ mười nhà chia một nam một nữ, còn sót sẽ quy của chung.
Nhậm Địch những với vẻ thể tin , giống như đang tham gia một vở kịch kinh dị thực sự .
Cô đưa đến đây khi đánh ngất, bây giờ tỉnh càng thấy cả phát lạnh, ngờ trong xã hội hiện đại tồn tại những chuyện hoang đường như thế .
Coi con thành gia súc, bọn là quái vật ?
Cô đảo mắt liếc quanh một vòng, thấy Niệm Niệm đang ở phía , chính là cô bé trong gia đình mà cô ở tạm tối hôm qua.
Trên cổ của đối phương vẫn còn đeo chiếc khăn lụa mà cô tặng, mỉm cực kỳ đáng yêu.
Nhậm Địch khàn giọng gọi: “Niệm Niệm, em mau bảo bọn họ dừng tay , mau thả chị , như thế là đúng.”
Niệm Niệm bước lên , cô bé mới tháo khăn lụa cổ xuống quàng lên cổ của Nhậm Địch, đó hai tay đột nhiên thít chặt .
Cô bé vẫn hồn nhiên, hai lúm đồng tiền bên má hằn xuống thật sâu: “Mụ đàn bà thối, thấy , trong túi xách của chị còn hai tấm khăn hơn nữa, chị nên c.h.ế.t .”
Nhậm Địch cảm thấy cổ đau đớn bỏng rát, ngửa đầu lên liều mạng hít thở, bấy giờ mới phát hiện đối phương còn đeo một đôi khuyên tai trân châu, tức khắc trừng lớn hai mắt.