Đằng Bác ngờ chuyện giải quyết dễ dàng như , Lâm Uyển Ương một câu, chỉ trong chớp mắt, những đó biến mất còn bóng dáng.
Rốt cuộc bọn họ đang sợ hãi cái gì?
Vì chạy quá nhanh nên xảy tình trạng giẫm đạp lên , mấy cẩn thận ngã xuống dậy , giẫm đạp thương tích, đất kêu cứu mạng.
Mọi tìm dây thừng tới trói bộ những với .
Niệm Niệm kịp chạy trốn về phía Nhậm Địch, : “Chị ơi, chị em đáng yêu ? Chị sẽ đánh em đúng ?”
Nhậm Địch: “Mẹ mày c.h.ế.t .”
Cô nhấc chân đạp đối phương xuống đất.
“Bây giờ ?” Có hỏi.
Lâm Uyển Ương : “Mọi thu dọn đồ đạc, chúng lập tức rời khỏi nơi .”
Mọi gật đầu , tuy nhưng thôn dân đó đáng giận, nhưng dù cũng đông thế mạnh, lỡ như bọn đó bình tĩnh thì vẫn chiếm thế thượng phong.
Hơn nữa cũng thể g.i.ế.c hết bộ đúng ?
Chỉ trong vòng mười phút, tập kết đầy đủ, nhanh chóng theo đường cũ rời khỏi thôn.
Tuy thương nhưng cũng chỉ là vết thương nhỏ, ảnh hưởng gì lớn.
Những thôn dân đó nuôi bọn họ thêm một thời gian, hề ý tứ lập tức g.i.ế.c hại.
Chỉ là nuôi để gì.
Sau khi một mạch ba bốn giờ đồng hồ, xác định nguy hiểm, mới dừng nghỉ ngơi.
Đằng Bác hỏi: “Cái thôn đó, rốt cuộc là chuyện gì?”
Những khác lập tức về phía Lâm Uyển Ương.
Mặc dù bọn họ xảy chuyện gì, nhưng thấy hai học viên nổi tiếng là Lý Hạo Quân và Đằng Bác đều răm rắp theo Lâm Uyển Ương thì cũng cô hề đơn giản.
Hơn nữa còn tính tự giác, bây giờ còn ai gọi đối phương là tiểu sư nữa.
Lâm Uyển Ương : “Những đó dám rời khỏi thôn , cần sợ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-162.html.]
Vào những năm đầu thời kỳ dân quốc, thị trấn bỗng xuất hiện một căn bệnh lạ, nhiều bụng trướng lên như mang thai bảy tám tháng.
DTV
Lúc đó liền lời đồn bậy, rằng loại bệnh nhất định sẽ lây lan, chỉ thiêu c.h.ế.t bệnh mới thể ngăn chặn căn bệnh lan tràn.
Có một vị đại phu trong trấn chuyện , ông cảm thấy thiêu c.h.ế.t sống quá tàn nhẫn, cách nào khuyên răn , chỉ thể truyền tin để những bệnh đó suốt đêm bỏ chạy.
Nhóm bệnh đó lập tức dẫn theo nhà chạy núi sâu, thành lập thôn xóm, dần dần sinh sôi nẩy nở.
Mười mấy năm xảy chiến loạn, thị trấn đánh chiếm, lúc đó những may mắn sống sót trong trấn tìm tới thôn làng mà những bệnh ban đầu thành lập, bọn họ còn nhà để về, bèn cầu xin chi viện.
Năm đó, khi nhóm bệnh tiếp nhận sự điều trị của bác sĩ khỏe mạnh, bọ họ ghi thù, vui vẻ tiếp nhận nhóm tị nạn đó.
Hơn nữa còn giúp bọn xây dựng nhà cửa ở bên ngọn núi.
Không ngờ một thời gian , hiểu trong nhóm tị nạn đó bỗng mắc căn bệnh lạ năm xưa.
Hơn nữa còn ngừng lây lan, nhưng ở bên ngọn núi chuyện gì, nào nấy đều khỏe mạnh.
Không là ai đề nghị, một hôm nọ, bệnh lạ dày vò hóa thành ác quỷ, bọn chúng đồ sát tất cả ở thôn bên cạnh.
Dựa cái gì mà bọn họ thể an cư lạc nghiệp, thể khỏe mạnh, còn thì mắc bệnh lạ, như công bằng, những đó vốn nên c.h.ế.t từ mười năm mới đúng.
Người bệnh nên là bọn họ, đều là của bọn họ.
Nhất định là vì bọn họ sống ở thượng du con sông nên mới lây bệnh cho bọn chúng.
Người ở bên ngọn núi c.h.ế.t , bệnh của bọn chúng vẫn hề lên, ngừng c.h.ế.t , hơn nữa càng ngày càng nghiêm trọng.
Mãi đến khi một phiên tăng đến và chỉ điểm cho bọn chúng xây một ngôi miếu, ngoài còn xây dựng hai thôn giống y chang , như thì những quỷ hồn đó mới tìm lối và thể hại bọn chúng.
Ngôi miếu vách núi, cứ mỗi sáu năm cung phụng một , thôn dân rời khỏi thôn quá lâu mới thể bình yên vô sự.
Tế phẩm cung phụng chọn từ trong thôn thì mới linh nghiệm, hơn nữa còn là đồng nam đồng nữ mười sáu tuổi.
Người trong thôn bắt đầu rút thăm quyết định xem nhà nào tế phẩm.
Sau , cơn sợ hãi, bọn chúng nghĩ một biện pháp, đó là bắt cóc nhiều nam nữ từ bên ngoài, đó sinh con đẻ cái với bọn họ, xem con cái như lạ nuôi trong thôn.
Đợi tròn mười sáu tuổi thì đem cung phụng.
Vì tránh trường hợp trong thôn nảy sinh tình cảm với nam nữ đến từ bên ngoài, bọn chúng sẽ để mấy nhà cùng nuôi chung một , như thì thể đứa bé là con của ai.
Con gái trẻ tuổi trong thôn cũng ngoài dẫn dụ đàn ông trở , đó sinh con đẻ cái với đối phương.