Mỗi Ngày Đều Vui Vẻ Bắt Quái - Chương 163

Cập nhật lúc: 2025-08-30 13:43:30
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những nam nữ bắt tới đây tự nhiên một ai thể sống sót rời khỏi.

Thật trong thôn từng thử rời nhưng , chỉ cần rời khỏi thôn hơn một tháng thì bụng sẽ bắt đầu phình lên, mắc bệnh lạ.

Vì thế từ thế hệ tới thế hệ khác, nếu một mực cung phụng thì sẽ bình an vô sự, chỉ cần rời khỏi thôn .

Mãi đến năm nay, trong ba cô gái đưa cung phụng một cực kỳ thông minh cơ trí, khi phát hiện manh mối liền liên hệ với hai khác, một đêm nọ, cả ba suốt đêm bỏ chạy khỏi thôn.

Tháng đến thời gian cung phụng, nhưng trong thôn còn đồng nam đồng nữ nào khác nữa.

Thôn dân thấy mấy ngoại lai trong miếu, trong lòng đều âm thầm cảm thấy may mắn.

Để bọn họ trở thành cống phẩm, lẽ thần linh sẽ đáp ứng và tiếp tục phù hộ bọn chúng thể khỏe mạnh.

Cho nên bọn chúng mới sụp đổ lúc thấy đám Lâm Uyển Ương bình yên vô sự xuất hiện nơi đó, thế Lâm Uyển Ương còn những lời như .

Bọn chúng sợ hãi loại bệnh lạ đó, nếu thần linh bảo hộ bọn chúng nữa, bọn chúng bây giờ.

Lâm Uyển Ương xong chân tướng, đều trầm mặc.

Lâm Uyển Ương : “Cho nên mới phong kiến mê tín chút nào, bằng nhiều như chạy mất, chúng thể đánh .”

Mọi : “...”

Nói cũng đúng, nhưng cứ chỗ nào đó sai sai nhỉ.

DTV

bệnh lạ đó rốt cuộc là chuyện gì?” Có hỏi.

Lý Hạo Quân nghĩ một lát : “Có lẽ là bệnh ký sinh trùng, từng thấy một trường hợp thế , một cô bé chỉ mới mười mấy tuổi nhưng bụng là phình lên như mang bầu, bởi vì như chỉ trỏ, mới là chuyển biến thành bệnh chướng bụng.”

Đằng Bác cũng tán thành với quan điểm , : “Trước giải phóng, khu dịch bệnh sán máng (/) lan rộng khắp mười mấy tỉnh Giang Nam (/), lượng bệnh nhân lên đến con hàng triệu, bên coi trọng thì mới dần dần khống chế . Năm đó, ông nội Mao còn từng (/) để về chuyện , thời kỳ đầu xây dựng đất nước từng triển khai hoạt động diệt ốc quy mô lớn, những nơi gần nguồn nước thì nguy cơ lây nhiễm cũng cao hơn.”

(/) bệnh sán máng (血吸虫病): sán máng là một loại sán dẹt sống trong hệ tuần lấy dinh dưỡng từ m.á.u và thể xâm nhập tất cả các nội tạng trong cơ thể: gan, thận, não, phổi, tủy sống,... Gây các tình trạng cấp tính nguy hiểm. Bệnh tính chất mạn tính và tỷ lệ tử vong thấp nhưng ảnh hưởng tới chức năng các cơ quan là khá lớn gây giảm tăng trưởng hoặc chậm phát triển ở trẻ nhỏ. Bệnh thường gặp ở các vùng nước ngọt, trẻ em và những thường xuyên tiếp xúc với nước như nông dân, ngư dân sẽ nguy cơ mắc cao. Ấu trùng sán chui qua da và xâm nhập cơ thể để phát triển và gây bệnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-163.html.]

(/) Giang Nam (江南): vùng hạ lưu Trường Giang trở về phía nam, tức là phía nam của hai tỉnh Giang Tô, An Huy và phía Bắc tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc.

(/) thất luật nhị thủ - Tống ôn thần (七律二首·送瘟神): Bài thơ Tống ôn thần thuộc thể thơ bảy chữ (thất luật) chia hai phần (nhị thủ), phần phản ánh căn bệnh sán máng tràn lan trong xã hội cũ và nỗi bi thương của nhân dân lao động ở các vùng ảnh hưởng bằng cách miêu tả cảnh tượng hoang tàn, chán nản ở những vùng nông thôn rộng lớn; phần thứ hai về xã hội mới với cảnh tượng nhân dân lao động chinh phục thiên nhiên, cai quản sông núi, đồng thời lấp hào đào mương và tiêu diệt ốc vặn quy mô lớn. Cả bài thơ tuy chia hai phần nhưng thực tế là một, phần về xã hội cũ, phần về xã hội mới, tạo nên sự tương phản rõ rệt, hàm ý rõ ràng, ý vị sâu xa.

Lúc đầu, bệnh mà trong trấn mắc lẽ là loại tương tự bệnh ký sinh trùng, cho nên mới thể trị khỏi.

Về phần những , vì tâm lợi dụng nên chuyện mới trở nên đáng sợ như .

Những thôn dân đó vì tự bảo vệ , tin lời của phiên tăng cung phụng tà thần, tội ác che dấu lớp vỏ bình tĩnh, một ai trong bọn họ là vô tội.

Căn bệnh hiện tại của những thôn dân đó khác với bản chất ban đầu nên đương nhiên là thể chữa khỏi.

Lâm Uyển Ương chợt nhớ đến trong túi áo của còn hai tí hon, bèn vội vàng lấy .

Đây là sơn tinh ở gần đây, cô suýt chút nữa quên mất mà mang chúng theo .

Hai giấy tí hon lắc lư mấy cái, ôm chầm lấy ngón tay cô, nhảy xuống.

Lâm Uyển Ương hỏi: “Muốn theo chị ?”

Hai giấy tí hon lập tức gật đầu.

Lâm Uyển Ương một lát, : “Chị thiếu các em một món nợ nhân tình, theo chị cũng , nhưng cảnh ở Đạo quán của chị bằng nơi .”

Người giấy gật đầu tỏ vẻ tình nguyện, còn mật cọ lên ngón tay của Lâm Uyển Ương.

Vạn vật linh tính, trong núi tu hành hạn, bằng theo vị , còn thể tạo hóa khác, sớm ngày công đức viên mãn.

Hơn nữa chúng nó đều thích Lâm Uyển Ương.

“Vậy cũng .” Lâm Uyển Ương nhét giấy túi áo nữa.

Đã gặp tức là duyên phận, hơn nữa linh hồn của hai sơn tinh đều đơn thuần thiện lương.

Nhậm Địch một hồi lâu, quả thực nên hâm mộ giấy là hâm mộ Lâm Uyển Ương nữa...

Lòng ghen tị khiến cô quyết định sẽ thường xuyên ghé thăm Đạo quán.

Loading...