Lý Hạo Quân qua đó, Đằng Bác cũng vội vàng đuổi theo.
DTV
La Triết Chính và Nhậm Địch sang , cũng theo.
Chưởng môn nhân của bọn họ cũng mặt, nếu thể thì bọn họ cũng giúp đỡ giải thích.
Bốn đều cùng một nhóm với Lâm Uyển Ương, cũng cô khác hiểu lầm, bọn họ tin cô ý .
Lùi một vạn bước mà , nếu lúc đó Lâm Uyển Ương rút kiếm xông lên thì bọn họ trở thành tế phẩm của con quái vật đó , cô ân cứu mạng với bọn họ.
Với năng lực cỡ đó thì cần nghĩ biện pháp đường ngang ngõ tắt gì cũng sẽ khiến vạn nhòm ngó.
Cho nên bọn họ đều tin tưởng cô.
Lý Hạo Quân là ông cụ non, cẩn thận phân tích chuyện xảy hôm nay.
Có lẽ là vì mấy năm trở đây Bái Thần Giáo tro tàn cháy, cho nên tinh thần của mấy vị chưởng môn mới khẩn trương như .
Năng lực càng mạnh trách nhiệm càng lớn.
Bái Thần Giáo là tổ chức tồn tại từ lâu, nhưng đó luôn hành sự điệu thấp, chỉ là gần đây mới nổi lên mặt nước, dần dần hoành hành lộ liễu hơn.
Nhóm đó tôn ‘Thánh Tử’ là thần, thậm chí còn vì tín ngưỡng mà g.i.ế.c cả cha và , bọn chúng cho rằng chỉ giáo chúng mới là thật sự, những khác đều giết.
Giáo lí cực đoan, nhưng tín đồ đông đảo, hơn nữa còn ẩn nấp sâu, vì phát triển nhiều năm nên nguồn lực tiền tài lớn mạnh.
Những chưởng môn cũng dễ xúi giục như , nhưng nghĩ đến thể che dấu tung tích của cả ngần con , khả năng lớn nhất chính là việc mà Bái Thần Giáo .
Chỉ bọn chúng mới năng lực .
Lâm Uyển Ương còn trẻ thủ như , thế mà bọn họ từng về , thể khiến khác nghi ngờ.
Lý Hạo Quân tới bên cạnh sư phụ nhà , mở miệng : “Người hiểu lầm , Lâm chưởng môn tác phong hành sự lạc, con thể đảm bảo cho cô .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-167.html.]
“Con cũng thể.” Đằng Bác vội vã phụ họa theo.
La Triết Chính và Nhậm Địch cũng đồng thời mở miệng bày tỏ tin tưởng cách của đối phương.
Một màn khiến năm vị chưởng môn càng kinh hãi hơn, đồ của bọn họ ?
Thẩm Duệ Lý Hạo Quân, đây là tử mà ông đắc ý nhất, tuy nửa đường xuất gia nhưng thiên phú cao bằng lòng chịu khổ.
Bây giờ đối phương lỗ mãng như , ông giận sôi máu.
“Trong tình huống cái gì cũng hỏi đòi đảm bảo cho , con quen cô bao lâu? Biết cô là như thế nào ?”
Lý Hạo Quân giật : “Sư phụ, quen với một quan trọng ở thời gian dài ngắn, mà xem ở lòng , con sẽ dùng bất cứ thành kiến để nhận sự việc và con .”
Tuy Thẩm Duệ chút giận, nhưng thấy đồ thì cũng buộc bản bình tĩnh .
Ông về phía Lâm Uyển Ương, mở miệng hỏi: “Cô , cô giải thích gì ?”
Ngoài Ngô Tùng Ẩn , bốn chưởng môn khác đều quyết định xem thế nào, miễn cho khác mượn cớ bọn họ liên hợp ức h.i.ế.p một vãn bối.
Bọn họ hiểu Lâm Uyển Ương là như thế nào, nhưng vẫn hiểu đồ do chính dạy . Nếu tồn tại chuyện nghiêm trọng như , đồ bởi vì quan hệ cá nhân tệ mà cố tình giải thích cho đối phương là đại nghĩa.
Các học viên cách đó mấy mét thấy càng ngơ ngác hơn.
Tình huống bây giờ là ngũ đại môn phái bao vây tiễu trừ Lâm Uyển Ương, nhưng bốn đồ về phía đối phương?
Tuy rằng rõ nguyên do là gì, nhưng phần lớn các học viên trẻ tuổi đều tin tưởng Lâm Uyển Ương.
Dù lâu lắm mới xuất hiện một tiểu sư bình thường, đều ấn tượng về cô, mặc dù tính cách ... khác biệt lớn.
Tưởng Bình, phụ trách bên tổ chức cũng thấy tình hình , mở miệng khuyên , vì tránh hiểu lầm, hơn hết là nên thẳng thắn chuyện với .
Tạ Văn Dĩnh hừ lạnh một tiếng: “ thừa nhận cô là chưởng môn nhân của phái Tịnh Dương thì cô chính là, mắc mớ gì các vị chất vấn. Đây là chuyện nội bộ của môn phái chúng , nếu ý kiến thì thể xin gia nhập phái Tịnh Dương, tuy rằng sẽ đồng ý.”
Cậu hề để chút mặt mũi nào cho mấy vị tiền bối , thái độ còn cứng rắn lạnh lùng hơn cả Lâm Uyển Ương.