Những năm qua, cuốc sống của mười bốn hộ gia đình trong tòa nhà đều suôn sẻ, hầu hết ăn thua lỗ, trong đó bốn nhà thành viên vì phạm tội mà tù, còn phán tử hình. Năm nhà khác thì trong nhà chẩn đoán mắc bệnh hiểm nghèo, dù chi bao nhiêu tiền cũng thể trị khỏi.
Người đàn ông thở dài: “Nhiều chuyện như xảy cùng một lúc, cảm thấy là trùng hợp, đó cũng từng mời thầy phong thủy tới xem, nhưng tác dụng.”
Nói xong, ông chỉ tấm gương phía tòa nhà: “Đây chính là gương phong thủy hóa giải sát khí, nhưng mà hiệu quả. Hơn nữa, chỉ lớn chuyện mà trẻ con do các nhà nuôi nấng cũng lời, cực kỳ nghịch ngợm.”
Ông xong câu thì đột nhiên thấy âm thanh vật nặng rơi xuống.
Âm thanh đó tựa hồ cách bọn họ gần, mượn ánh đèn đường xem, mà là một chiếc cờ lê!
Mọi ngẩng đầu lên, tòa nhà bảy tám cửa sổ đang sáng đèn, bọn họ thấy một đứa nhỏ đang vói đầu xuống, nó đang sung sướng.
Hiển nhiên nó chính là khởi xướng. Vừa nãy Đằng Bác vẫn còn thấy ngạc nhiên, chẳng trẻ con lời là bình thường ?
Bây giờ thì hiểu , như thế thì cũng quá nghịch .
Ném một vật từ cao xuống, nếu là một chai nước khoáng rỗng thì chỉ thể là tố chất.
chiếc cờ lê bằng sắt mặt đất ít nhất cũng hai ký rưỡi tới ba ký, cộng thêm lực quán tính từ rơi xuống, nếu đụng trúng thể sẽ tạo thành tổn thương nặng nề, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
DTV
Không khoa trương khi đây chẳng khác gì mưu sát.
Mọi phản ứng cũng đều tức giận, thứ mặt đất cũng chỉ cách chỗ của bọn họ một mét mà thôi, thật sự quá nguy hiểm.
Đằng Bác là một tính tình táo bạo, xắn tay áo lên : “Được lắm, tiên mặc kệ tòa nhà vấn đề , tóm thằng ranh đó xuống đây đánh cho một trận mới tiếp.”
Lần , Lý Hạo Quân, từ tới nay vẫn luôn bất đồng ý kiến với Đằng Bác cũng gật đầu tán thành: “Phải treo lên mà đánh, nếu lớn trong nhà ý kiến thì cũng đánh luôn một thể.”
Tạ Văn Dĩnh lạnh lùng : “Tiện thể tìm hiểu một chút về gia đình nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-175.html.]
Từ Minh Khoan hổ, mở miệng : “Đó là đứa nhỏ của gia đình cách vách nhà , bình thường cũng ném quần áo và đồ chơi xuống . Không hôm nay ... quá đáng như , tuổi còn quá nhỏ, lát nữa sẽ chuyện với phụ của nó.”
Lâm Uyển Ương gật đầu, thuận miệng hỏi: “Bao nhiêu tuổi ?”
Đối phương chỉ thò nửa cái đầu, là trẻ con, nhưng bao nhiêu tuổi.
“Năm tuổi rưỡi, nhớ hình như là , bởi vì sang năm thể lên tiểu học .” Từ Minh Khoan nhớ .
“Ha, năm tuổi mà thể chuyện thì cha tiễn dầu thai .” Đằng Bác trợn trắng mắt, khách khí phản bác .
Vẻ mặt của những khác cũng tràn đầy vẻ khó tin, đứa nhỏ hai ba tuổi ném đồ đạc xuống còn thể là do cha trông coi chu đáo, đứa nhỏ hiểu chuyện.
Còn thằng ranh năm tuổi ? Bây giờ xã hội thông tin phát triển, đứa nhỏ ở độ tuổi đủ thứ đời .
Mẹ nó chứ tuổi tác còn nhỏ, đầy mười bốn thì thể là gì thì đúng ?
Những học viên ở đây đều còn trẻ, nháy mắt giận điên lên, “bịch bịch bịch” một lèo lên tới lầu sáu tìm lí luận.
Đằng Bác nhấn chuông cửa, mấy giây , một phụ nữ trung niên mở cửa.
Có lẽ phụ nữ một nhóm đen nghịt dọa sợ, câu nào vô thức đóng sầm cửa .
Mọi : “...”
Lần Đằng Bác càng giận hơn, dùng sức gõ cửa: “Đừng trốn ở bên trong lên tiếng! cô ở bên trong!”
Từ Minh Khoan sợ hai bên thật sự đánh , vội vàng bước lên , với bên trong: “Là , lão Từ đây, mau mở cửa, đây là những chúng mời tới để giải quyết vấn đề của tòa nhà.”
Sau khi thấy giọng của quen, phụ nữ mới trở mở cửa .
Đằng Bác giơ chiếc cờ lê nhặt lúc nãy cho trong nhà xem: “Đây là đồ của nhà cô đúng chứ? Con trai cô ném nó xuống suýt chút nữa đụng trúng chúng .”