Người phụ nữ nhận lấy cờ lê, nhẹ như : “Thật ngại quá.”
Sau đó gì nữa.
Đằng Bác sửng sốt: “Cứ như ?”
Người phụ nữ ngây : “Không các gì ? Còn thế nào nữa? Tìm đòi tiền?”
Ba câu hỏi liên tiếp của cô khiến nhất thời gì mới . Đứa nhỏ ném đồ lúc nãy chạy tới đây, nó nấp lưng nó mặt quỷ: “Lêu lêu lêu.”
Hai con nhà lẽ thẳng khí hùng như , đều sợ ngây , vì thế càng giận hơn nữa.
Đáng tiếc hai mắt là phụ nữ và trẻ con, bằng đạp xuống đất .
Lâm Uyển Ương mỉm , với đứa nhỏ đó: “Tiểu quỷ, tại nhóc ném đồ?”
“Liên quan gì đến chị!”
Lâm Uyển Ương nó: “Nhóc giỏi thì ném một nữa xem.”
Đứa nhỏ đó chịu kích thích, cầm nửa bình đồ uống bàn chạy tới bên cửa sổ ném xuống.
Mấy thật đáng ghét, càng thì nó càng ném.
Người phụ nữ khuyên một câu, mặc kệ hiệu quả , gì thêm mà chỉ đứa nhỏ, cũng bước tới ngăn cản, nửa bịch đồ uống cũng là gì, bây giờ tối, ngoài đường ít .
Đứa nhỏ chạy tới bên cửa sổ, ngẩng đầu lên đột nhiên hét thất thanh, đồ uống tay rơi xuống đất.
Nó lùi hai bước ngã bệt xuống đất, ngừng dúi đầu n.g.ự.c nó.
“Mẹ ơi, quỷ! Có quỷ!”
Người phụ nữ cực kỳ sợ hãi, thuận theo đó về phía cửa sổ.
Bên ngoài tối om, nào thứ gì.
Đứa nhỏ lớn hơn, trong miệng ngừng sợ.
Người phụ nữ chợt phản ứng , chắc chắn là mắt giở trò quỷ.
Cô phẫn nộ chất vấn: “Một lớn như cô tại tính toán chi li với đứa nhỏ như ? Tại cô dọa con ?”
Lâm Uyển Ương thong dong trả lời: “Vui mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-176.html.]
Người phụ nữ đáp án khiến cho nghẹn họng: “Cô thật sự quá đáng, thằng bé thể hiểu gì chứ, nó là con nít mà!”
Lâm Uyển Ương: “Sư phụ còn , ở trong lòng ông mãi mãi là một đứa trẻ, ai mà là bé con!”
Mọi : “...”
Như liệu trực tiếp quá ? Thì còn thể như , trong lòng vui sướng thế ?
Lâm chưởng môn trai quá!
Để đối phó với đạo lý, đây chính là biện pháp giải quyết nhất.
Lâm Uyển Ương về phía đứa nhỏ đang quấy , : “Tiểu quỷ, ném thêm vài thứ nữa thử xem, mấy trai chị gái đầu đó sẽ ngày ngày tìm nhóc chơi.”
Đứa nhỏ tê tâm liệt phế: “Mẹ ơi, con sợ quá! Con dám nữa.”
Người phụ nữ giận tím mặt: “Có còn đạo lý nữa , cô tên là gì? tìm cấp của cô để tố cáo cô!”
Lâm Uyển Ương mỉm gật đầu: “Được thôi, còn tố cáo bao giờ, vô cùng hoan nghênh.”
Người phụ nữ nổi giận, n.g.ự.c phập phồng kịch liệt: “Đồ tâm thần!”
Lâm Uyển Ương kinh ngạc cô : “Sao cô bệnh tâm thần? còn cả giấy chứng nhận .”
Người phụ nữ giận đến mức một câu cũng nên lời, suýt chút nữa ngất xỉu.
Người từ chỗ nào toáy ! Quả thực quá ngang ngược!
Từ Minh Khoan thấy hai bên sắp cãi um lên, vội vàng hòa giải : “Lần tới đây là chính sự cần , một bên khảo hạch, một bên là nạn nhân của tòa nhà phong thủy đúng , cho nên hết hãy tạm đặt thành kiến sang một bên, giải quyết chuyện mắt cái .”
Từ Minh Khoan sợ nếu chọc giận nhóm khó khăn lắm mới mời , bọn họ sẽ giúp giải quyết vấn đề nữa.
Một bên khác, tuy Lý Huệ và chồng sức ảnh hưởng gì, nhưng đối phương thích tiếng .
Lần thể mời những tới đây cũng nhờ vị đó giật dây bắt cầu.
DTV
Cho nên ông dỗ cả hai bên, cực kỳ khó xử.
Mắt thấy hai bên dần hòa hoãn , trong lòng Từ Minh Khoan âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ông hi vọng thể thuận lợi, mây đen quấn quanh mười bốn hộ gia đình trừ bỏ.
Từ Minh Khoan : “Đại sư , phiền cô xem thử tòa nhà vấn đề gì.”
Với một thành phố hạng ba mà , mười mấy năm thể xây dựng tòa nhà coi như tệ.
Tòa nhà thuộc sở hữu của một ngân hàng, năm đó, tư cách sống ở nơi đều là cán bộ.