Thẩm Duệ : “Lâm chưởng môn lòng mang đại nghĩa, nếu cô gặp khó khăn gì, con nhất định cố gắng hết sức giúp đỡ, nếu khó quá thì lập tức thông báo cho môn phái, là ý của , để các sư sư lực phối hợp với con.”
“Con .”
Lý Hạo Quân mặt đầy hắc tuyến cúp điện thoại.
Nghe ý tứ của sư phụ là ông trách Lâm Uyển Ương, chỉ chút hài lòng về cách xử lý của .
Bởi vì khiến Lâm Uyển Ương khiếu nại.
...
Thái độ khó hiểu quá.
Thẩm Duệ kiên định cho rằng sư công của sẽ sai, mà dù sai thì cũng chỉ là một xíu xíu thôi, chủ yếu vẫn là vấn đề của khiến cô phạm sai.
———
Lâm Uyển Ương quá, cô nên hung hăng thách thức đối phương khiếu nại như .
Năm luân phiên gọi điện thoại và rằng lập tức đặt vé máy bay đến đây.
Lâm Uyển Ương sợ ngây , năm lão đầu đó đến đây gì?
Nói thật lòng, cả bó tuổi nếu xuống đất bộ ăn vạ khác thì... đáng sợ đó.
Lâm Uyển Ương bình tĩnh bọn họ cô giống sẽ cam lòng chịu thiệt , khuyên can mãi mới ngăn bọn họ.
DTV
Lâm Uyển Ương ngắt điện thoại, đó lập tức tắt máy.
Cô bình tĩnh , bao nhiêu năm nay cô luôn dùng bạo lực để khiến khác phục tùng, ngờ bây giờ... chỉ bối phận thôi cũng đủ xưng bá Đạo môn .
Bỗng cảm thấy cả đều khỏe.
Ông mới là sư công, cả nhà ông đều là sư công, !
Lâm Uyển Ương càng quyết tâm hơn, nhất định bắt Phục Thành về đây, cô thể một hưởng thụ loại đãi ngộ , hai là sư đồ thiết, đương nhiên phúc cùng hưởng.
Ngày hôm , khi ăn sáng xong, Lâm Uyển Ương vội vã tới tòa nhà đó.
Nếu cô thì nhóm Tạ Văn Dĩnh sẽ đơn độc hành động, kéo theo đó của các nhóm khác cũng tiện gì.
Đặc biệt là khi tối hôm qua còn xảy tranh chấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-181.html.]
Đằng Bác nghĩ rằng ở trong khách sạn cũng là một cách để tiêu khiển thời gian, vì khiến cảm thấy nhàm chán, tổ chức chơi mạt chược.
Khách sạn phòng mạt chược, chơi luân phiên gia nhập cuộc chơi, chơi cũng bên cạnh xem một cách say sưa.
Mọi nghĩ tới Đại hội giao lưu nghiêm túc còn một thời gian thả lỏng như thế .
Lâm Uyển Ương ở bên cạnh cầm điện thoại chơi game.
Mới sáng thôi mà hai nhóm đến tìm cô .
Những đó đều xin cô, thái độ cực kỳ thành khẩn.
Lâm Uyển Ương cũng phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu cho lệ việc gì, cô để ý và cũng sắp quên chuyện đó , bảo bọn họ về .
Lâm Uyển Ương thật sự sợ phiền phức, nhưng chính thái độ đó của cô khiến trong lòng Lý Chung và Uông Nhạc Bình càng dám nắm chắc.
Hiện tại thì bọn , vị cũng là chưởng môn nhân, mấu chốt là mạng lưới quan hệ của đối phương còn cực kỳ rộng, là bạn vong niên với năm vị tiền bối đó.
Đắc tội với cô đồng nghĩa với việc đắc tội năm đó.
Năm giờ chiều, Lý Tuệ dắt con trai tới khách sạn.
Lý Tuệ từng son sắt thề rằng khiến đối phương tới tận cửa xin , ngờ bây giờ ngược .
Đứa nhỏ đó sợ Lâm Uyển Ương, thấy cô lập tức trốn .
Đoán chừng đứa nhỏ hư hỏng ủ rũ một thời gian , đừng là ném đồ xuống , mấy trò đùa dai khác cũng còn sức mà , trở nên ngoan ngoãn .
Lý Tuệ thấy phản ứng bình tĩnh của đối phương, cắn răng : “Cô cần để ý thái độ của ngày hôm qua, là đúng, cô tới là để giúp , còn đối với cô như .”
Cô khựng tiếp: “Mười mấy năm , tòa nhà đó của chúng từng xảy một chuyện, lúc đó còn cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ quả thực thích hợp. tình nguyện chuyện đó cho cô .”
Lâm Uyển Ương thả điện thoại xuống, ngẩng đầu lên tới.
Những khác cũng đều dừng , cảm thấy chút thú vị.
Hôm nay, ngoài trời mưa gió. Rõ ràng là mười bốn hộ gia đình đó van xin bọn họ giải quyết chuyện , nhưng đề phòng bọn họ giống như đề phòng tặc .
Vậy còn bằng , ai chịu đựng bực dọc cơ chứ, thà ở trong khách sạn điều hòa đánh mạt chược còn hơn.
Lâm Uyển Ương bình tĩnh : “Cô .”
Rất nhiều phạm nhân khi sa lưới sẽ chủ động khai đồng phạm hoặc là tố cáo những khác.
Không vì lương tâm bỗng dưng thức tỉnh mà vì thể giảm nhẹ hình phạt cho bản .
Người phụ nữ cũng khác nhiều lắm, chỉ là bí mật vẫn luôn che dấu để đối phương ghi hận mà thôi.