Lý Hạo Quân suy nghĩ một chút : “Ra ngoài ăn chút gì đó cũng , chúng ở khách sạn một ngày .”
Đã gần đến giờ cơm, đều đói bụng, nào nấy sôi nổi tán thành.
Ai thể ngờ rằng trong thời gian khảo hạch, bọn họ chơi mạt chược cả ngày trời, buổi trưa ăn đồ ăn mua ngoài, còn cùng hưởng ưu đãi giảm giá.
Lâm Uyển Ương gật đầu: “Vậy chúng ngay bây giờ nhé, tới chậm còn xếp hàng đợi chỗ. Người thành phố đều thích tụ tập ăn cơm, càng nhiều xếp hàng thì càng nhiệt tình.”
Đằng Bác bật : “Được, ngay đây, xếp hàng.”
Mười mấy gọi ba chiếc xe taxi, trực tiếp tới tiệm lẩu.
Tâm trạng của đều chút chán nản, lẽ chỉ thức ăn mới thể an ủi bọn họ.
Mười một vặn chia hai bàn, Đằng Bác bảo nhân viên phục vụ ghép bàn với .
Bằng sẽ vì chung bàn với Lâm chưởng môn mà đánh mất. Hơn nữa, nào nấy đều tranh giành ở vị trí center, cũng chính là hai bên trái của Lâm Uyển Ương.
Nhậm Địch xuống bên cạnh Lâm Uyển Ương, lúc mấy còn tranh chấp thì Lý Hạo Quân đến xuống bên Lâm Uyển Ương.
Lý Hạo Quân thấy những khác đều đang thì bối rối hỏi chuyện gì .
Bọn họ tự nhiên ý kiến gì, ai nấy đều im lặng chỗ.
Đằng Bác đau bụng, sư của tu hành nỗ lực như là vì thể lẽ thẳng khí hùng mặt như thế đây.
Hôm qua Lâm chưởng môn đừng mù quáng sùng bái cô , đó đều son sắt thề thốt tuyệt đối sẽ mù quáng.
Mọi đều là trưởng thành, đây rõ ràng là sùng bái căn cứ đàng hoàng!
Lâm Uyển Ương chọn món xong, đột nhiên cảm khái: “Có chút nhớ Bảo Tâm .”
Khi gọi đồ ăn kèm cho món lẩu, một Bảo Tâm thể ăn năm nghìn miếng đồ nhắm trong một phút.
Nếu ăn với Bảo Tâm thì cô vĩnh viễn cần rối rắm chọn món món , cứ yên tâm gọi hết là , dù cũng lãng phí.
Tạ Văn Dĩnh : “Chờ Đại hội giao lưu kết thúc thì chúng thể trở về .”
Đây cũng là đầu tiên khỏi Đạo quán trong thời gian dài như .
Lý Hạo Quân nghĩ một chút hỏi: “Chuyện thật sự biện pháp giải quyết ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-185.html.]
Đằng Bác ngạc nhiên : “Sao ? Cậu còn giúp bọn họ?”
Lý Hạo Quân nghĩ nghĩ : “Không , chỉ tò mò thôi.”
Lâm Uyển Ương : “ thật sự cách chứ cố ý .”
Cô với những cũng , hiện tại đồ ăn còn dọn lên, vì thế luôn một thể.
Mười mấy năm , khi đứa bé đó c.h.ế.t , lẽ là oán khí trong lòng quá nặng nên nó lựa chọn vĩnh viễn đầu thai để nguyền rủa mười bốn hộ gia đình trong tòa nhà đó.
Dấu ấn của lời nguyền hằn sâu trong linh hồn, mười bốn gia đình đó chỉ vận khí đời suy bại, mà đầu thai chuyển thế vẫn thoát khỏi.
Nếu một mực việc thiện, khả năng sẽ ngày trung hòa triệt tiêu lẫn , xui xẻo hai ba đời là xong.
Nếu bởi vì trong lòng tức giận bất bình mà chuyện theo quy tắc thì mấy kiếp chỉ thể rơi súc sinh đạo, thể đầu thai nữa.
Khả năng sẽ cảm thấy trừng phạt như quá nặng, dẫu nhiều đều thể lựa chọn như mười bốn hộ gia đình đó.
Một đứa nhỏ mất tất nhiên quan trọng bằng quan hệ hàng xóm với , cái gọi là lợi ích.
DTV
đứa nhỏ đó thì tội tình gì chứ, khi nó g.i.ế.c chết, những đó cầu tình cho hung thủ.
Tuy trong lòng mười bốn hộ gia đình bất mãn, nhưng rốt cuộc vẫn là gieo gió gặt bão. Nếu vì lá thư cầu tình của bọn họ thì oán khí của đứa nhỏ đó cũng đến mức sâu nặng như .
Hơn nữa, khi của mười bốn hộ đó c.h.ế.t hết thì nó cũng tiêu tán , ngay cả cơ hội đầu thai cũng .
Nhậm Địch thở dài: “ vẫn cảm thấy đứa nhỏ đó đáng thương. Không chuyện nữa, pha nước chấm đây, chung ?”
Những khác bàn cũng sôi nổi dậy theo.
Nhậm Địch về phía Lý Hạo Quân đang yên bất động, hỏi: “Sư , giúp lấy một phần ?”
Đằng Bác : “Để giúp , rõ khẩu vị của .”
Nhậm Địch hai một cái, tủm tỉm : “Được thôi, tranh công .”
Lâm Uyển Ương thích quá nhiều gia vị, cô thích ăn cay, múc hơn nửa chén ớt tươi, thêm xì dầu với hành gừng là đủ.
Khi lẩu còn lên, Lâm Uyển Ương ăn hơn nửa chén rau sống chấm gia vị.
Những khác thấy đều cảm thấy dày khỏe, Lâm Uyển Ương tự ăn thấy ngon miệng.
Tạ Văn Dĩnh tò mò, chấm chút gia vị trong chén của đối phương thử xem mùi vị thế nào, đó cả đều bất . Cậu uống liên tục mấy cốc nước mới dần dần hòa hoãn .