Hôm nay là cuối tuần, xung quanh vẫn khá náo nhiệt, một đám trượt ván đội khăn trùm đầu nhanh chóng phi tới.
Bảo Tâm xổm xuống buộc dây giày, khi thấy sắp đ.â.m bé, đàn ông đó dừng xe, mà bản nhảy xuống, để cho cái ván trượt phi về .
Lâm Uyển Ương lên phía một tay kéo Bảo Tâm , phản xạ điều kiện đá cái ván trượt đang phi tới chỗ khác.
Tấm ván đập trụ xi măng bên cạnh, gây tiếng động lớn.
Mấy bọn họ vây quanh Bảo Tâm, hỏi thương ở .
Bảo Tâm mơ hồ lắc đầu, hỏi: “ Chưởng môn chị chứ.”
Lâm Uyển Ương một lát: “ Chị thể chuyện gì chứ, khỏe là đằng khác.”
Mọi đều kinh ngạc tốc độ phản ứng quá nhanh của Lâm Uyển Ương, lẽ nào là luyện tập từ ?”
Cậu thanh niên đó tới nhặt tấm ván của lên, thấy tấm ván xuất hiện một vết nứt, chạy tới hỏi: “ Cô hư ván trượt của , đây là ván trượt phiên bản giới hạn, cô xem đây?”
Tạ Văn Dĩnh: “ Tấm ván trượt của , xém chút nữa tông khác đấy ?”
Cậu thanh niên đó một tiếng: “ Vậy tông trúng ? Tông trúng thì nhận, nhưng bây giờ là cô hỏng cái ván trượt của , bao nhiêu tiền ?”
Đám thanh niên lêu lổng 8,9 , bên phía Lâm Uyển Ương cũng gần như , xem như ngang tài ngang sức
Nên bọn họ chỉ đền tiền, giọng điệu cũng tệ.
Tính khí Diệp Ca Ninh : “ Ở đây nhiều như , các chạy với tốc độ nhanh, vẫn bọn đền tiền? Cố ý gây chuyện đúng ?”
Người cầm đầu của đám thanh niên đó : “ Như thế nào, đánh ? Đánh thì đánh, quen ở đồn cảnh sát, đền tiền thì xem xem ai thiệt.”
Diêu Mộ , chỉ Lâm Uyển Ương : “ Cậu quen, cô chứng nhận chuẩn đoán bệnh tâm thần, đánh thì cũng coi như các uổng công đánh, tiểu tử nhà đừng quá ngạo mạn.”
DTV
Nếu như chọc giận chưởng môn của chúng , thì cho các xem… biểu diễn ca múa!
Chị gái đó ở bệnh viện vã lâu lắm , ở bệnh viện luyện múa bất kể ngày đêm, chỉ chờ một ngày khán giả đến xem.
Mọi đều giật , về hướng Lâm Uyển Ương.
Diệp Ca Ninh trong lòng nghĩ, chứ, lẽ là hù dọa khác thôi…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/moi-ngay-deu-vui-ve-bat-quai/chuong-202.html.]
Rốt cuộc thì bọn họ tìm một đồng đội như thế nào ?
“ giấy chuẩn đoán bệnh, nhưng mà quá nặng, cái đáng nhắc đến, của là, cũng khoe khoang nha. “ Lâm Uyển Ương ho một tiếng, “ Cái đó, cảnh cáo các đừng gây sự , cố ý ăn vạ đúng ?”
Tên thanh niên đó hùng hổ hăm dọa: “ Ăn vạ mà cũng ăn vạ!”
Lâm Uyển Ương nhạt: “ Cậu tin , ngay lập tức thể gọi 5 ông già tới, đó đất các va , để cho các xem thế nào gọi là ăn vạ, tới lúc đó đừng hối hận.”
“ Có bản lĩnh thì gọi !”
Mấy bọn họ mới xong, Lâm Uyển Ương liền thấy tiếng gọi lưng kêu “ Sư công.”
… Tim cô đập thình thịch, chậm rãi đầu .
5 quyết định cho cô một bất ngờ, đến hiện trường cũng , bọn họ tới đạo quán đợi .
Mọi sự chuẩn , chỉ vì cho cô một bất ngờ.
Ngày mai chính là sinh nhật 20 tuổi của cô.
Không ngờ đợi lâu như , đều tới, bọn họ từ chỗ của Trương Hạo hỏi nhà hàng mà cô ăn, liền quyết định tới tìm cô.
Đám thanh niên đó kinh ngạc, ngờ rằng lợi hại như , năng lực việc hiệu quả, ngay lập tức gọi 5 ông già tới.
Mạch suy nghĩ mới lạ, mấy bọn họ thương lượng một lát, nếu như mấy ông già thật sự xuống đất, bản bọn họ thật sự giải thích rõ ràng .
Bọn họ tự hỏi, thấy lưu manh và vô lý , gặp càng lưu manh hơn .
Thật sự chịu thua .
“Xem như các giỏi, bọn !” dứt lời, mấy bọn họ đầu nhặt lấy ván trượt chạy .
Chỉ sợ chậm một bước liền vu oan, giải thích rõ với khác.
Năm đồng đội Lâm Uyên Ương... với ý nghĩ sâu xa.
Không dễ gì bọn họ mới chấp nhận phận là kẻ lừa đảo, nhưng mà đây cũng quá**.
Không những giấy chuẩn đoán bệnh tâm thần, mà còn kêu tới ăn vạ là kêu.
Ánh mắt phức tạp của mấy bọn họ, ngàn vạn ngờ rằng cho cảnh tượng trở nên lớn như .